Bảo Ngọc chưa nhìn thấy trong giấy viết những gì, lại không biết bụng Đại Ngọc thế nào,
nên không dám hấp tấp trả lời, chỉ nhìn Đại Ngọc mà cười. Đại Ngọc vừa mời Bảo Thoa
ngồi, vừa cười nói:
Tôi từng xem trong sử chép những người con gái có tài, có sắc mà cảnh ngộ suốt đời có
nhiều điều làm cho người ta đáng vui, đáng khen, đáng thương, đáng tiếc. Hôm nay ăn
cơm xong, rỗi việc, muốn chọn ra mấy người làm mấy bài thơ nhảm để bày tỏ nỗi lòng,
vừa hay cô Thám lại đến rủ tôi đi thăm chị Phượng, nhưng tôi thấy người uể oải, không
đi với cô ấy. Vừa làm xong được năm bài thơ, mệt quá vứt ra đấy, không ngờ anh Bảo
đến trông thấy. Thực ra thì cho anh ấy xem cũng chẳng sao, nhưng tôi chỉ sợ anh ấy lại
viết cho người ngoài xem thôi.
Bảo Ngọc vội nói:
Tôi đã đưa cho ai xem bao giờ đâu. Hôm nọ vì tôi thích mấy bài thơ “Bạch hải đường”,
nên có viết theo lối chân phương vào cái quạt, cốt để cầm luôn tay xem cho tiện. Tôi lại
không biết bút tích thi từ trong khuê các không được tự tiện đem truyền ra ngoài. Từ khi
em bảo tôi, không bao giờ tôi mang quạt ra ngoài vườn nữa.
Bảo Thoa nói:
Cô Lâm nghĩ thế cũng phải. Cậu đã viết vào quạt, lỡ quên đi, mang để ở ngoài thư phòng,
các ông nhà nho trông thấy, lẽ nào họ không hỏi ai làm? Lỡ họ đồn đại ra ngoài lại càng
không hay. Người xưa nói: “Con gái không có tài ấy là đức” đấy! Con gái cần phải lấy
trinh tĩnh làm chủ, nữ công cũng chỉ là việc cần thiết thứ hai. Còn như thi từ, chẳng qua
là để chơi đùa trong khuê các, biết cũng được mà không biết cũng được. Chúng tôi là con
gái trong những nhà thế này, không cần đến tiếng khen ngợi tài hoa ấy.
Rồi lại cười nói với Đại Ngọc: Cô cứ cho tôi xem không hại gì, chỉ không để cho cậu Bảo
mang ra ngoài là được rồi.
Đại Ngọc cười nói: Chị đã nói thế, thì chính chị cũng không nên xem nữa. Rồi trỏ vào
Bảo Ngọc cười nói: Anh ấy đã cướp đi mất rồi.
Bảo Ngọc nghe nói, lấy ở trong người ra một tờ giấy, đến cạnh Bảo Thoa cùng xem, thấy
viết:
Ngũ Mỹ Ngâm
Phiên âm
TÂY THI
Nhất đại khuynh thành trục lãng hoa,
Ngô cung không tự ức nhi gia;
Hiệu tần mạc tiếu đông thôn nữ,
Đầu bạch tây biên thượng hoán sa.
NGU CƠ
Trường đoạn ô chuy dạ khiếu phong,
"Ngu hề" u hận đối trùng đồng;
Kình, Bành cam thụ tha niên hải,
Ẩm kiếm hà như sở trướng trung?
MINH PHI
Tuyệt diễm kinh nhân xuất Hán cung,