HỒNG LÂU MỘNG - Trang 1170

sau lại có mang sinh được đứa con trai, thì tôi nguyện suốt đời ăn chay niệm phật!” Giả
Liễn và mọi người thấy thế ai cũng khen ngợi.
Giả Liễn cùng Thu Đồng ở một nơi. Phượng Thư sai người nấu canh nấu cháo đưa đến
cho chị Hai ăn. Phượng Thư lại mắng Bình Nhi hết phúc “Cũng như ta vậy. Ta vì ốm
luôn, chứ chị thì béo trục, béo tròn, cũng chẳng thấy gì. Bây giờ dì Hai như vậy, đều tại
chúng ta vô phúc, hay dì ấy có bị xung khắc gì chăng?” Rồi lại sai người đi xem bói.
Người kia về trình:
Số này bị người đàn bà cầm tinh con thỏ trêu.
Cả nhà tính ra chỉ có mỗi Thu Đồng là cầm tinh con thỏ thôi, nên bảo nó là xung khắc với
dì Hai.
Thấy Giả Liễn mời thầy chạy chữa, lại đánh người chửi chó, hết lòng trông nom chị Hai,
Thu Đồng đã ghen tức đầy ruột, nay lại nghe nói nó xung khắc với dì Hai. Phượng Thư
lại khuyên bảo nó:
Em hãy tạm lánh đi nơi khác mấy tháng rồi sẽ về. Thu Đồng tức quá khóc mắng ầm lên:
Cái đồ rạc roài, thối mồm thối miệng ấy đáng kể gì. Em với nó như “nước giếng với nước
sông”, không động gì đến nhau, sao lại bảo là xung khắc? Ở ngoài thì như con sáo ấy, ai
gặp cũng được. Thế mà vào đây, lại xung khắc với người này người nọ. Em còn muốn hỏi
nó, đứa con ấy ở đâu mà ra? Chẳng qua nó chỉ lừa dối được cậu Hai là người cả nghe
thôi! Dù quả có con chăng nữa, cũng chưa chắc là con họ Trương hay con họ Vương! Mợ
cứ quý cái giống con hoang ấy, chứ em thì chẳng thèm. Ai mà không biết đẻ? Một năm,
nửa năm đẻ một đứa, lại chẳng có một tí lang chạ nào nữa kia.
Mọi người đều muốn cười, lại không dám cười.
Vừa lúc Hình phu nhân đến hỏi thăm, Thu Đồng liền mách:
Cậu Hai và mợ Hai định đuổi con đi, con không có chỗ nương thân, xin bà thương cho.
Hình phu nhân nghe thấy nói thế, liền trách móc Phượng Thư một trận, rồi mắng Giả
Liễn:
Quân không biết điều! Dù nó thế nào cũng là người của bố mày cho, nay vì một đứa ở
ngoài đến mà đuổi nó đi, thì mày không còn coi bố ra gì nữa. Mày muốn đuổi nó đi, chi
bằng đem nó trả lại bố mày.
Nói xong hầm hầm đi về.
Thu Đồng lại càng đắc ý, chạy đến dưới cửa sổ mắng ầm lên. Chị Hai nghe thấy càng
buồn. Đến tối, Giả Liễn về nghỉ ở buồng Thu Đồng. Phượng Thư cũng đã ngủ rồi, Bình
Nhi lẻn đến buồng chị Hai an ủi.
Mợ cố mà điều dưỡng, đừng đếm xỉa gì đến giống súc sinh ấy! Chị Hai kéo Bình Nhi
khóc lóc:
Chị ơi, từ ngày em về đây, nhờ có chị săn sóc giúp đỡ. Chị vì em mà chịu biết bao tai
tiếng. Nếu em trốn thoát nơi này, em xin báo đền ơn chị, chỉ sợ em không thoát ra khỏi,
thì xin hẹn đến kiếp sau.
Bình Nhi cũng không cầm nổi nước mắt, nói:
Nghĩ lại thực em đã giết chị. Em vốn một lòng chân thật, xưa nay không hề giấu giếm
người ta điều gì. Khi nghe thấy tin chị ở bên ngoài, em liền đem chuyện mách người ta,
ngờ đâu lại xảy ra cơ sự này.
Chị nói lầm rồi. Dù chị không mách, người ta cũng dò ra. Có điều là chị nói trước đấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.