HỒNG LÂU MỘNG - Trang 1178

Gối san hồ giấc ấm vừa tan.
Gái hầu dâng chậu kim bồn,
Chè hương ấm giọng phấn son lạnh mùi.
Này người đẹp hoa tươi là thế,
Sao hoa tươi mà lệ vẫn rơi?
Đem hoa ví với lệ người,
Lệ tuôn lã chã hoa cười lả lơi.
Xem hoa mai lệ vơi vơi cạn,
Lệ cạn rồi xuân chán hoa buồn,
Hoa buồn người cũng héo hon,
Hoa bay, người lả, chiều hôm còn gì?
Tiếng quyên bỗng gọi xuân đi,
Rèm này lặng lẽ trăng kia lờ mờ!
Bảo Ngọc xem xong, chẳng khen ngợi gì, ra vẻ ngẩn ngơ, rơm rớm nước mắt. Nhưng sợ
người ta trông thấy, nên vội lau đi… Rồi lại hỏi:
Bài này các chị lấy được ở đâu?
Bảo Cầm cười nói: Anh thử đoán xem ai làm nào?
Chắc là bài của Tiêu Tương Tử rồi.
Bài này của em làm đấy!
Tôi không tin! Giọng thơ này không giống của cô một tí nào.
Thế là anh học hãy còn kém. Chẳng lẽ bài nào ông Đỗ Công Bộ cũng có những câu như:
“Khóm cúc tuôn rơi dòng lệ cũ” hay sao? Nhiều bài cũng có những câu như “Mưa mai nở
nụ hồng” “Cành lau lướt gió dải xanh dài” chứ.
Đã đành thế rồi. Nhưng tôi chắc là chị Bảo không khi nào cho cô làm những câu buồn rầu
như thế? Cô vẫn có tài làm được, chỉ không chịu làm đó thôi. Chứ không phải như cô
Lâm gặp nhiều nghịch cảnh, nên hay có những lời ai oán.
Mọi người nghe nói đều cười. Lúc đến Đạo Hương thôn, họ đưa thơ ra, Lý Hoàn xem
xong, khen ngợi không ngớt. Mọi người bàn định việc mở thi xã: ngày mai là mồng hai
tháng ba, sẽ mở thi xã, đổi tên “Hải đường xã” làm “Đào hoa xã”. Đại Ngọc làm chủ.
Hôm sau ăn cơm xong, mọi người đến họp cả ở quán Tiêu Tương để định ra đầu bài.
Đại Ngọc nói:
Chúng ta làm bài thơ hoa đào hạn một trăm vần. Bảo Thoa nói:
Không được. Xưa nay thơ hoa đào nhiều lắm rồi, làm nữa sẽ trùng và cũng không được
bằng bài cổ phong của chị đâu. Phải ra đầu bài khác.
Đương nói thì có người vào trình:
Bà mợ sang chơi, mời các cô đến chào.
Mọi người đều đến chào vợ Vương Tử Đằng, rồi ngồi hầu chuyện. Ăn cơm xong, họ lại
theo bà ấy vào vườn, ngoạn cảnh một lượt, đến bữa cơm chiều xong, vào lúc lên đèn mới
về.
Hôm sau là ngày sinh nhật Thám Xuân. Nguyên Xuân sai hai viên thái giám đưa đến cho
mấy thứ đồ chơi. Mọi người đều có đồ lễ mừng thọ, không phải nói kỹ. Ăn cơm xong,
Thám Xuân mặc lễ phục đi chào các nơi.
Đại Ngọc cười bảo mọi người:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.