HỒNG LÂU MỘNG - Trang 1267


Thấy Giả mẫu lim dim con mắt, như có vẻ buồn ngủ, Vưu thị thôi không kể nữa, rồi cùng
Vương phu nhân khẽ gọi. Giả mẫu mở mắt cười nói:
Ta không buồn ngủ đâu, chỉ nhắm mắt để tỉnh táo tinh thần đấy thôi. Các người cứ nói
chuyện, ta đương nghe đây.
Vương phu nhân nói:
Đêm khuya rồi, sương gió xuống, xin cụ về nghỉ thôi. Ngày mai mười sáu lại thưởng nữa,
mới không phụ cảnh trăng tươi.
Chừng bao giờ rồi? Đã đến canh tư chưa?
Đã sang canh tư. Chị em chúng nó không thức được nữa, đều đi ngủ cả rồi.
Giả mẫu nghe nói, nhìn kỹ một lượt, quả nhiên thấy họ đã về cả chỉ còn một mình Thám
Xuân ở đó thôi. Giả mẫu cười nói:
Thế thì thôi vậy. Các cháu không thức quen. Hơn nữa đứa thì ốm, đứa thì yếu, về cả cũng
đỡ bận lòng. Chỉ có cháu Ba là đáng thương, vẫn chờ ở đây. Thôi cháu về đi, chúng ta
cũng đều về cả.
Giả mẫu đứng dậy uống một chén trà rồi ngồi lên kiệu trúc nhỏ, hai bà già kiệu về. Mọi
người đi theo sau.
Bọn đàn bà ở lại thu dọn mâm bát, thấy thiếu một cái chén trà, đi tìm các nơi không thấy,
liền hỏi mọi người:
Có ai đánh vỡ, vất ở đâu, bảo cho tôi biết, đem giả những mảnh để có chứng cớ, nếu
không lại bảo là chúng tôi ăn cắp.
Mọi người đều nói:
Không ai đánh vỡ cả. Có lẽ người hầu các cô đánh vỡ cũng chưa biết chừng? Bà hỏi họ
xem.
Người đàn bà nhớ ngay ra, cười nói:
Phải đấy, tôi nhớ là lúc nãy cô Thúy Lũ cầm, để tôi đi hỏi cô ấy xem. Bà ta mới đến
đường ngách thì gặp Tử Quyên và Thúy Lũ. Thúy Lũ hỏi:
Cụ đã về chưa? Có biết cô chúng tôi đi đâu không?
Tôi đến hỏi chị có để cái chén trà ở đâu, chị lại hỏi đến cô của chị.
Tôi đi pha trà cho cô tôi uống, lúc quay lại chẳng thấy cô tôi đâu.
Bà Hai vừa nói là họ đi ngủ cả rồi. Chị đi chơi đâu lại không biết à? Thúy Lũ và Tử
Quyên nói:
Không có lẽ cô tôi lại lẳng lặng đi ngủ ngay, chắc còn chơi đâu đó. Giờ cụ về rồi, có lẽ
các cô theo tiễn cũng chưa biết chừng. Chúng ta hãy đi tìm xem, nếu thấy cô tôi thế nào
cũng thấy cái chén. Sáng mai bà hãy đi tìm, việc gì mà vội thế.
Đã biết đích xác rồi thì chẳng cần phải tìm nữa. Ngày mai tôi sẽ sang xin.
Nói xong người ấy bỏ đi về thu dọn đồ đạc. Tử Quyên và Thúy Lũ thì sang bên Giả mẫu.
Đại Ngọc và Tương Vân vẫn chưa đi ngủ. Thấy trong phủ Giả thưởng trăng, người đông
như vậy mà Giả mẫu vẫn phàn nàn là ít, lại nghĩ đến chị em Bảo Thoa về nhà, mẹ con
anh em sẽ vui vầy thưởng trăng.
Đại Ngọc bất giác ngắm cảnh chạnh buồn, tự mình đứng tựa lan can rơi lệ. Gần đây thấy
Tình Văn bệnh nặng, Bảo Ngọc chẳng để ý đến việc gì, vừa rồi Vương phu nhân mấy lần
giục, Bảo Ngọc đã đi ngủ, Thám Xuân gần đây bực vì việc nhà, cũng không thiết gì chơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.