Quyện mùi phấn vó câu ngào ngạt,
Xa gia hương hồn dạt bên thành.
Tin sương sớm báo về kinh,
Chị em nào chẳng xót tình cho ai.
Nỗi mất đất con trời càng bực,
Nhìn trăm quan đầu gục ngồi trơ.
Trong triều văn vũ bây giờ,
Đã người nào được như là Lâm nương?
Lâm nương nghĩ đến mà thương,
Ca rồi lòng những bàng hoàng khôn nguôi!
Dịch nghĩa
Hằng vương thích võ nghệ lẫn thích sắc đẹp, nên để cho những người đẹp luyện tập cưỡi
ngựa bắn cung. Tiếng hát nồng thắm, điệu múa kiều diễm chưa lấy làm vui, chỉ có vác
đòng bày trận mới là vừa ý. Trước mắt không thấy cảnh cát bụi nổi lên, trong ánh đèn
hồng đã soi bóng dáng tướng quân xinh đẹp. Lúc hò reo, thấy miệng lưỡi đều thơm ngát.
Người yểu điệu khó nhấc nổi mâu sương kiếm tuyết. Chuỗi hạt đinh hương, dây phù
dung, chẳng buộc minh châu lại buộc đao. Sau khi tập trận xong, giữa đêm tàn, trong
lòng vẫn còn e sợ, son phấn hoen ướt làm ố lụa giao.
Năm sau có giặc nổi lên ở Sơn Đông, sức mạnh như nuốt luôn hổ báo, khí thế như đàn
ong. Vua (tức Hằng vương) thống suất binh trời đi dẹp loạn, giao chiến một trận, hai trận
đều không thành công. Cơn gió mang mùi tanh thổi gãy những thân lúa trong thung lũng,
ánh mặt trời chiếu bóng tinh kỳ, trong hổ trướng trống không. Núi xanh hoang lặng, nước
chảy rì rì, chính là khi Hằng vương tử trận. Mưa ướt đầm xương trắng, máu nhuộm cỏ,
ánh trăng lạnh hầu như mờ đi, lũ quỷ canh xác chết. Tướng sĩ đều hoang mang bối rối,
chỉ biết giữ thân mình, trước mắt thấy Thanh Châu đều toàn tro bụi. Ngờ đâu có người
trung nghĩa làm sáng ngời chốn khuê các, người được Hằng vương yêu quý nổi giận
đứng lên. Được Hằng vương yêu quý đếm được mấy người? Đó là Quỷ hoạch tướng
quân Lâm Tứ Nương (cô Tứ họ Lâm). Hiệu lệnh cho các cô gái Tần, dẫn đầu các cô gái
Triệu, những đoá hoa đào thắm mận đẹp đi ra chốn chiến trường. Trên yên ngựa bằng
sợi xe rơi hạt lệ, mối sầu xuân mang nặng. Áo giáp sắt lặng lẽ giữa khí trời khuya mát
lạnh. Chuyện thắng thua khó mà tính trước được, nhưng đã thề nguyền sống chết để báo
đáp tiền vương.
Thế giặc còn mạnh mẽ không địch nổi, liễu gãy hoa tàn, máu đọng xanh biếc. Chân ngựa
giẫm đạp lên son phấn, xương tuỷ ngát mùi thơm. Hồn vẫn phiêu dạt bên thành quách, xa
chốn quê nhà. Tin tức rong ruổi đưa vào kinh sư, không có nữ nhi nhà nào là không thấy
thương xót! Thiên tử kinh hoàng buồn bực nghe tin thất thủ, lúc ấy bá quan văn vũ đều
chỉ biết gục đầu. Vì sao trong các quan văn vũ đứng giữa triều đình, không có ai bằng
được Lâm Tứ Nương là người trong khuê các? Ta vì Tứ Nương mà than thở mãi, khúc ca
làm xong rồi, lòng dạ vẫn còn cảm thấy bàng hoàng.