Trì đường nhất dạ thu phong lãnh,
Xuy tán kỵ hà hồng ngọc ảnh.
Lục hoa lăng diệp bất thắng sầu,
Trùng lộ phồn sương áp tiêm ngạnh.
Bất văn vĩnh trú xao kỳ thanh,
Yến nê điểm điểm ô kỳ bình.
Cổ nhân tích biệt liên bằng hữu,
Huống ngã kim đương thủ túc tình.
Dịch thơ
Đêm thu bờ ao gió thổi lạnh,
Ấu đỏ sen tàn ngọc lấp lánh.
Hoa lau lá ấu buồn làm sao,
Móc nặng sương sa cây rã nhánh.
Suốt ngày vắng hẳn tiếng đánh cờ,
Lấm tấm bàn cờ đất én nhơ.
Người xưa xa bạn còn thương tiếc,
Tình nghĩa chân tay nỡ để ngơ!
Bảo Ngọc vừa ngâm xong, chợt nghe đằng sau có tiếng người cười nói:
Sao cậu lại đâm ngây ra thế?
Bảo Ngọc vội quay lại nhìn, hóa ra Hương Lăng, Bảo Ngọc vội cười nói:
Chị ơi, bây giờ chị đến đây làm gì? Đã lâu không thấy chị đến chơi. Hương Lăng vỗ tay
cười hì hì nói:
Sao tôi lại không muốn đến? Vì bây giờ anh cậu đã về, tôi đâu được tự do như trước! Vừa
rồi bà sai người đi tìm mợ Phượng, nhưng không thấy, bảo là mợ ấy vào chơi trong vườn.
Tôi nghe nói thế, liền nhận lấy việc này vào đây tìm, gặp a hoàn mợ ấy lại bảo là ở bên
Đạo Hương thôn. Giờ tôi sang bên ấy, không ngờ lại gặp cậu. Tôi còn muốn hỏi cậu: Chị
Tập Nhân mấy hôm nay có khỏe không? Tại sao chị Tình Văn lại chết đột ngột như vậy?
Chị ấy mắc bệnh gì? Cô Hai dọn đi nhanh quá! Cậu xem nơi này chả mấy chốc đã vắng
tanh vắng ngắt!
Bảo Ngọc cứ ậm ừ, lại mời Hương Lăng đến viện Di Hồng uống nước. Hương Lăng nói:
Bây giờ không thể đến được, phải đi tìm mợ Hai, nói xong việc chính rồi tôi sẽ đến.
Việc gì mà vội thế?
Về việc anh cậu lấy vợ, nên rất cần.
Thế thì định hỏi con cái nhà ai mới đáng? Đã rêu rao đến nửa năm nay rồi, hôm nay thì
bảo con nhà họ Trương khá, ngày mai lại muốn lấy con nhà họ Lý, ngày kia lại bàn tán
đến con nhà họ Vương tốt hơn. Con gái những nhà ấy không biết có tội gì mà cứ để cho
người tự dưng bàn ra tán vào mãi?
Bây giờ thì nhất định rồi, không phải vướng vít đến nhà khác nữa.
Định hỏi con nhà ai đấy?
Hôm nọ anh cậu đi buôn, tiện đường đến thăm nhà bà con quen thuộc. Nhà này đã quen
biết từ lâu, cùng nhà chúng tôi đều ghi tên mua hàng cho nhà vua ở bộ hộ, cũng là một
nhà đại gia hạng nhất, hạng nhì. Nói về lai lịch thì hai phủ ta đều biết tiếng nhà ấy. Khắp
trong kinh thành này, trên từ vương hầu, dưới đến người buôn bán, đều gọi nhà ấy là “nhà