sao với miết huyết, chính là cách “mượn Chu Bột
để yên họ Lưu”
đấy.
Té ra như thế, rất là tốt.
Xin uống trước hai thang, rồi hãy thêm bớt, hoặc là đổi phương khác. Tôi còn có chút
việc, không thể ngồi lâu, ngày khác sẽ tới hỏi thăm sức khỏe.
Giả Liễn tiễn thầy lang ra, và hỏi:
Thuốc chú em tôi thì như thế thôi à?
Cậu Hai không có bệnh gì nặng, có lẽ chỉ uống thêm một thang nữa là khỏe. Nói xong lên
xe ra về.
Giả Liễn một mặt sai người bốc thuốc, một mặt về phòng nói lại bệnh tình của Đại Ngọc
và việc dùng thuốc của thầy lang cho Phượng Thư nghe. Vừa lúc đó, thấy vợ Chu Thụy
chạy đến trình lại mấy việc lặt vặt. Giả Liễn nghe qua mấy câu liền nói:
Chị thưa lại với mợ Hai thôi, tôi còn chút việc.
Nói xong Giả Liễn đi ngay, vợ Chu Thụy quay vào nói với Phượng Thư:
Vừa rồi tôi đến bên nhà cô Lâm, xem bệnh cô ta có phần nguy lắm. Mặt không còn một
chút máu, sờ người chỉ thấy xương bọc lấy da! Hỏi thì cô ta cứ chảy nước mắt, không nói
gì. Sau đó cô Tử Quyên nói với tôi: “cô Lâm hiện đang ốm, muốn xin cái gì cũng không
dám nói. Tôi định thưa với mợ Hai xin chi trước cho hai tháng tiền lương.Vì bây giờ tiền
uống thuốc tuy có quỹ chung nhưng cũng phải có ít nhiều để tiêu vặt”. Tôi nhận lời cô ta
và xin thưa lại với mợ.
Phượng Thư cúi đầu nghĩ một lát, rồi nói:
Tôi đưa cho Tử Quyên mấy lạng bạc để tiêu, cũng không cần nói với cô Lâm nữa. Còn
tiền tháng thì không thể chi trước, vì một người bày trò, rồi ai cũng đòi chi trước thì làm
sao được? Chị lại không nhớ việc Dì Triệu và cô Ba cãi nhau hay sao? Chẳng qua cũng
chỉ vì tiền tháng đấy thôi. Gần đây chị cũng biết đấy, tiền tiêu ra thì nhiều, mà tiền thu
vào thì ít, thành ra cứ phải giật gấu vá vai, người không biết cứ bảo tôi tính toán không
khéo, có những kẻ đặt điều nói là tôi chuyền của về bên ngoại. Chị cũng là người đã từng
lo việc chi tiêu trong nhà, tất nhiên chị biết tôi làm như thế nào?
Thật là oan uổng chết đi được! Đối với gia đình lớn như thế này, chỉ có người biết lo lắng
tính toán như mợ mới làm được thôi. Đừng nói là đàn bà làm không được, dầu cho hạng
đàn ông ba đầu sáu tay cũng chưa chắc đã chống đỡ nổi. Thế mà còn dám nói nhảm.
Nói đến đó chị ta lại phì cười và tiếp:
Mợ không biết, chứ người bên ngoài lại còn nói nhảm hơn nữa kia! Trước đây nhà tôi về
bảo, người ngoài tưởng rằng trong phủ mình không biết bao nhiêu tiền mà kể. Có người
nói: “Trong phủ Giả có cái kho mấy gian bạc, mấy gian vàng, đồ đạc trong nhà đều bịt
vàng, nạm bạc hết”. Có người nói: “Con gái làm Vương phi, thế nào chả đem của cải
trong cung chia một nửa cho bên ngoại. Trước đây quý phi về thăm nhà, chính mắt chúng
tôi trông thấy chở về mấy xe vàng bạc, cho nên trong nhà đồ trần thiết không khác gì
cung Long Vương. Hôm nọ làm lễ tạ thần ở miếu, tiêu hết mấy vạn lạng bạc, chẳng qua
là nhổ một cái lông ở trên mình con trâu mà thôi”. Có người lại còn nói: “Con sư tử ở
trước cửa nhà họ, có lẽ cũng là ngọc thạch đấy! Trong vườn thì có kỳ lân bằng vàng, bị
mất trộm một con rồi, chỉ còn một con thôi. Các mợ các cô trong nhà thì không cần phải