HỒNG LÂU MỘNG - Trang 1586


Hai người đang chuyện trò, thì Tử Quyên ở ngoài vào. Trông thấy Bảo Ngọc, Tử Quyên
cười:
Cậu Hai hôm nay cao hứng thật. Bảo Ngọc cũng cười:
Nghe cô em giảng giải, làm cho tôi sáng mắt ra, càng nghe càng thích.
Không phải cậu cao hứng về việc đó đâu. Tôi nói là cậu cao hứng đến đây kia.
Trước đây cô em không được khỏe, tôi sợ đến làm phiền, vả lại tôi phải đi học, do đó có
vẻ xa lạ.
Tử Quyên không chờ Bảo Ngọc nói xong, liền đỡ lời:
Cô tôi cũng mới đỡ, cậu đã nói thế, thì cũng chỉ nên ngồi một lát, rồi để cô tôi đi nghỉ,
kẻo giảng giải mãi, e mệt đấy.
Bảo Ngọc cười, nói:
Thật ra tôi cứ thích nghe, quên rằng cô em mệt.
Đại Ngọc cười:
Nói chuyện này là để giải trí, cũng không việc gì mà mệt. Nhưng chỉ sợ em thì cứ nói mà
anh vẫn không hiểu.
Dần dần tự nhiên rồi cũng hiểu.
Bảo Ngọc vừa nói vừa đứng dậy, lại tiếp:
Em phải nghỉ thôi. Ngày mai anh sẽ bảo cô Ba, cô Tư, đều học gẩy đàn cả, để anh nghe.
Đại Ngọc cười:
Anh lại muốn ngồi không mà hưởng à? Nếu như mọi người đều học gẩy được mà anh
không hiểu, thì cũng không xứng đáng.
Nói đến đây, Đại Ngọc sực nghĩ đến tâm sự của mình, liền im lặng không nói nữa. Bảo
Ngọc cười:
Cốt làm sao cho các cô đàn hay thì tôi thích nghe. Đừng kể tôi có phải “tai trâu” hay
không.
Đại Ngọc đỏ mặt lên rồi cười. Bọn Tử Quyên, Tuyết Nhạn cũng cười.
Mọi người đi ra cửa thì thấy Thu Văn dẫn mấy a hoàn nhỏ bưng một chậu hoa lan đến,
nói:
Bên nhà bà Hai vừa có người biếu bốn chậu hoa lan. Vì bận việc, không có thì giờ thưởng
thức, bà Hai bảo đưa cho cậu Hai một chậu và cô Lâm một chậu.
Đại Ngọc xem thì thấy có mấy cành hoa sinh đôi, bỗng động lòng, cũng không rõ là vui
hay buồn, cứ ngơ ngẩn đứng nhìn. Lúc bấy giờ Bảo Ngọc chỉ nghĩ đến đàn, liền nói:

Em bây giờ có hoa lan thì có thể gẩy khúc “Ỷ Lan”

29

đấy.

Đại Ngọc nghe nói, trong lòng không vui. Cô ta về phòng, xem hoa lan, vơ vẩn nghĩ: “Cỏ
cây đang lúc mùa xuân hoa tươi lá tốt, nghĩ mình tuổi trẻ mà đã giống như vóc bồ liễu ba
thu, nếu được như nguyện hoặc giả dần dần tươi tốt, nếu không thì chẳng khác gì hoa liễu
lúc xuân tàn, chịu sao nổi mưa dồn gió dập”. Nghĩ đến đây, Đại Ngọc bất giác chảy nước
mắt. Tử Quyên đứng bên thấy quang cảnh ấy không hiểu vì duyên cớ gì, nghĩ bụng: “Vừa
rồi Bảo Ngọc ở đây thì cô ta cao hứng như thế; giờ đang xem hoa, bỗng làm sao lại
thương cảm?” Tử Quyên đang lo không biết khuyên giải ra sao, thì thấy bên nhà Bảo
Thoa sai người đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.