Bọn ni cô, đạo bà trong am nghe tiếng, đều thắp đèn đuốc tới xem, thì thấy Diệu Ngọc
hai tay duỗi ra, miệng sè nước bọt. Họ vội vàng gọi tỉnh lại, thấy hai mắt Diệu Ngọc
trừng lên, hai má đỏ thắm, miệng mắng:
Ta có bồ tát phù hộ, bọn kẻ cướp chúng bay dám làm gì? Mọi người hoảng sợ, chẳng biết
làm thế nào, xúm xít gọi:
Cô mau tỉnh lại, chúng tôi đây mà. Diệu Ngọc nói:
Ta muốn về nhà. Các ngươi có ai giỏi thì đưa ta về.
Đạo bà nói:
Phòng cô ở đây, chứ còn đâu nữa.
Nói rồi bà ta sai người cầu khấn trước tượng Quan Âm, và xin một quẻ thẻ. Mở thẻ ra
xem thì nói là người này xúc phạm phải một âm hồn ở phía tây nam.
Có một người nói:
Phải rồi! Góc tây nam trong vườn Đại Quan này xưa nay không có người ở, thế nào cũng
có ma quỉ.
Thế rồi người chạy cách này, người chạy cách khác rối rít cả lên.
Một ni cô do Diệu Ngọc đưa từ phương Nam đến để hầu hạ mình, cho nên tận tâm hơn
mọi người, cứ ngồi trên giường ôm lấy Diệu Ngọc.
Diệu Ngọc ngoảnh lại hỏi:
Mày là ai?
Tôi đây.
Té ra chị đấy à?
Diệu Ngọc nhìn kỹ rồi ôm lấy ni cô, nghẹn ngào khóc nức nở mà nói:
Chị là mẹ tôi, chị không cứu tôi thì tôi chết mất!
Người ni cô một mặt gọi Diệu Ngọc tỉnh lại; một mặt xoa bóp cho cô ta. Đạo bà múc
nước cho uống, mãi đến trời sáng mới ngủ được.
Ni cô liền cho người đi mời thầy xem mạch. Cũng có người nói là vì lo nghĩ tổn hại đến
tỳ; cũng có người nói là nhiệt vào huyết thất; cũng có người nói xúc phạm ma quỷ; cũng
có người nói là nội cảm ngoại thương, rút cục chẳng có gì là nhất định. Sau cùng mời
được một ông thầy đến xem bệnh rồi hỏi:
Đêm qua cô ấy có ngồi nhập định không?
Đạo bà nói:
Xưa nay đêm nào sư cô tôi cũng ngồi nhập định.
Có phải đêm qua bỗng dưng sinh bệnh không?
Chính thế.
Đó là vì tà hỏa nhập vào tim đấy. Mọi người hỏi:
Có cần gì không?
May mà ngồi nhập định chưa lâu lắm, tà hỏa chưa vào sâu, còn có thể chữa được. Nói
xong thầy lang cho đơn “Giáng phục tâm hỏa” sắc thang cho Diệu Ngọc uống. Diệu
Ngọc dần dần bình phục.
Tin này đồn ra ngoài, bọn chơi bời lêu lổng nghe được, liền bịa đặt ra nhiều chuyện
không đâu. Chúng nói:
Người chừng ấy tuổi, chịu làm sao được? Vả lại hình dáng phong lưu, tính tình linh lợi,