Phượng Thư chưa dám nhận đối bài, chỉ nhìn Vương phu nhân. Vương phu nhân bảo:
Anh đã nói thế, cháu cứ nhận. Nhưng không nên tự tiện, có việc gì phải sai người đến hỏi
anh chị đã, rồi hãy làm.
Bảo Ngọc cầm lấy đối bài ở tay Giả Trân dúi vào tận tay Phượng Thư. Giả Trân lại hỏi:
Cô em ở luôn bên này, hay hàng ngày đi về? Nếu cứ đi về như thế thì vất vả lắm, để tôi
cho dọn một cái buồng, cô em ở luôn bên này cho tiện. Phượng Thư cười nói:
Không cần, bên kia rời em ra cũng không được. Thôi để ngày mai em sang là hơn. Giả
Trân cũng bằng lòng, nói mấy câu chuyện phiếm rồi đi ra.
Một lúc họ hàng về cả, Vương phu nhân hỏi Phượng Thư:
Bây giờ cháu định thế nào? Phượng Thư nói:
Xin mẹ cứ về trước, con phải ở lại hỏi cho ra đầu mối các việc, xong rồi hãy về. Vương
phu nhân bèn cùng Hình phu nhân về trước.
Phượng Thư vào ngồi trong cái phòng ba gian bên cạnh, suy nghĩ: một là số người lộn
xộn, đồ đạc mất mát; hai là không có người chuyên trách công việc hay đùn lẫn cho nhau;
ba là tiêu dùng phí phạm, khai bừa lĩnh bậy; bốn là trách nhiệm không phân biệt lớn nhỏ,
người thì vất vả, người thì nhàn rỗi không đều; năm là người nhà ngông ngược, ai mạnh
vế thì khó kiềm thúc, ai lép vế thì chịu ép một bề. Năm điều này là thói quen ở trong phủ
Ninh xưa nay, ta cần phải chỉnh đốn lại. Thực là:
Trị nước khó giao phường mũ áo;
Tầy nhà đành mặc bọn quần thoa.