HỒNG LÂU MỘNG - Trang 1801

thì còn phải nói nhiều. Dầu cho chị ta có đến, nhưng thấy cậu chị ta cũng không chịu nói
kỹ đâu. Theo ý tôi, ngày mai chờ khi mợ Hai lên trên nhà, tôi sẽ hỏi lại chị ta cho thật
tường tận, rồi có rỗi tôi sẽ thong thả nói lại với cậu.
Chị nói cũng phải, nhưng chị không biết tôi sốt ruột lắm. Hai người đang nói chuyện thì
thấy Xạ Nguyệt ra bảo:
Mợ Hai nói đã đến canh tư rồi, mời cậu vào đi ngủ thôi. Chị Tập Nhân chắc là thích nói
chuyện, say sưa quá quên mất cả giờ giấc rồi đấy.
Tập Nhân nghe xong, liền nói: Đến giờ ngủ rồi, có chuyện gì mai hãy nói.
Bảo Ngọc chẳng biết làm thế nào, đành phải đi vào, lại ghé vào tai Tập Nhân nói nhỏ:
Ngày mai thế nào cũng đừng quên nhé.
Biết rồi. Xạ Nguyệt vênh mặt lên cười nói:
Hai người lại thầm thụt gì rồi đây. Đã thế sao không nói rõ với mợ Hai, rồi đến bên chị
Tập Nhân mà ngủ? Mặc cho các người nói chuyện một đêm, chúng tôi cũng thây kệ.
Bảo Ngọc xua tay nói: Không cần nói làm gì. Tập Nhân tức giận nói:
Con ranh con này, mày lại nói điêu, đến mai tao sẽ xẻo cái miệng mày ra! Rồi chị ta
ngoảnh lại nói với Bảo Ngọc:
Cũng là tự cậu cả đấy. Nói chuyện mất những bốn canh mà vẫn chẳng ra đầu cuối gì cả.
Chị ta vừa nói, vừa đưa Bảo Ngọc vào phòng, rồi ai về phòng người ấy.
Đêm đó, Bảo Ngọc không ngủ, đến hôm sau vẫn còn tơ tưởng việc ấy. Bỗng nghe bên
ngoài truyền lời vào:
Bà con bạn hữu nhân ông lớn mới về, đều muốn đưa ban hát đến làm lễ mừng. Ông lớn
từ chối mãi, bảo không cần phải hát xướng, để nhà ta dọn rượu mời bà con bạn hữu tới
nói chuyện cho vui. Đã định đến ngày kia dọn rượu mời khách vì thế đến nói cho trong
nhà biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.