Bảo Ngọc tuy đã lấy vợ, nhưng vì Giả mẫu thương yêu nên anh ta vẫn la cà ở trong này;
có điều anh ta không ngồi chung với bọn Tương Vân, Bảo Cầm, mà ngồi riêng một chỗ
gần bên Giả mẫu. Anh ta lần lượt rót rượu, mời thay cho Bảo Thoa.
Giả mẫu nói:
Giờ đây cứ ngồi xuống uống rượu đã, đến chiều tối hãy đến các nơi làm lễ. Nếu bây giờ
làm lễ ngay, thì mọi người lại phải giữ gìn khuôn phép làm cho ta mất hứng, chẳng còn
thú vị gì nữa.
Bảo Thoa vâng lời ngồi xuống. Giả mẫu lại nói với mọi người:
Hôm nay chúng ta cũng dễ dãi một chút. Ai nấy chỉ để một vài người hầu hạ thôi. Ta sẽ
bảo Uyên Ương dẫn bọn Thái Vân, Oanh Nhi, Tập Nhân, Bình Nhi cùng vào phía sau
ngồi uống rượu.
Bọn Uyên Ương nói:
Chúng cháu chưa lạy mừng mợ Hai, mà đã uống rượu thì sao cho phải. Giả mẫu nói:
Ta bảo thì chúng mày cứ việc đi, khi nào gọi hãy đến. Bọn Uyên Ương vâng lời.
Lúc đó Giả mẫu mới mời bọn Tiết phu nhân uống rượu.
Nhưng thấy ai nấy đều có vẻ không vui mừng như trước. Giả mẫu sốt ruột nói:
Các bà làm sao thế? Phải vui lên một chút mới được chứ! Tương Vân nói:
Chúng cháu vừa ăn vừa uống, còn muốn làm sao nữa? Phượng Thư nói:
Bọn họ lúc nhỏ đều hồ hởi, bây giờ giữ gìn thể diện không dám nói càn, nên bà nhìn thấy
họ im lặng.
Bảo Ngọc nói nhỏ với Giả mẫu:
Nói thì chẳng có gì mà nói, nếu nói nữa sẽ chạm đến điều không hay, chi bằng bà bảo họ
làm tửu lệnh thôi.
Giả mẫu vểnh tai lên nghe, rồi cười nói:
Nếu mà làm tửu lệnh thì lại phải gọi con Uyên Ương.
Bảo Ngọc nghe xong, không chờ nói lại, liền chạy ra phía sau tìm Uyên Ương và nói:
Cụ muốn làm lệnh, nên bảo gọi chị. Uyên Ương nói:
Ông trẻ ơi, để chúng tôi uống chén rượu cho khoan khoái, tội gì lại đến quấy thế? Bảo
Ngọc nói:
Cụ bảo gọi chị đấy mà. Tôi có làm gì đâu. Uyên Ương chẳng có cách gì liền nói:
Các chị cứ việc uống đi, tôi đi một chốc sẽ trở lại. Rồi cô ta đến chỗ Giả mẫu. Giả mẫu
nói:
Mày đã tới đấy là ở đây định làm lệnh đấy.
Nghe cậu Bảo nói cụ gọi, cháu mới lại đây, không biết cụ định làm lệnh gì?
Lệnh mà hiền quá thì buồn, bạo quá cũng không hay, mày thử nghĩ cách chơi gì cho mới
lạ thì tốt.
Uyên Ương nghĩ một lát rồi nói:
Bây giờ dì đã có tuổi, không chịu bận lòng, chi bằng lấy hộp xúc xắc ra, mọi người gieo
lấy tên khúc hài để dành hơn thua mà uống rượu thôi.
Cái đó cũng được.
Liền sai người lấy hộp xúc xắc để trên bàn. Uyên Ương nói:
Giờ gieo bốn hộp xúc xắc, ai gieo không ra tên khúc hài thì phải uống một chén rượu