Đoạn họ lại hỏi Tích Xuân:
Hôm trước nghe nói sư phụ Diệu Ngọc ở am Lũng Thúy đã đi theo người ta phải không?
Câu nói ấy ở đâu ra thế? Ai nói coi chừng sẽ bị cắt lưỡi đấy? Người ta bị kẻ cướp bắt đi,
sao lại nói bậy như vậy?
Sư phụ Diệu Ngọc là người kỳ quặc, chúng tôi sợ cô ta bày đặt ra thôi. Trước mặt cô, nói
ra thì không tiện, chứ cô ta có phải như bọn quê mùa chúng tôi đâu. Chúng tôi chỉ biết
tụng kinh niệm Phật, sám hối cho người khác, và cũng tu lấy thiện quả cho mình.
Như thế nào là thiện quả?
Những người ăn ở phúc đức như nhà ta đây thì không kể, còn các nhà khác thì dù là
mệnh phụ, tiểu thư cũng khó lòng giữ trọn vinh hoa suốt đời. Đến lúc gặp tai nạn, sẽ
không tài nào cứu vớt được. Chỉ có đức Phật Quan âm đại từ đại bi thấy người khổ nạn
mới rủ lòng từ bi ớm phương cứu giúp. Vì thế xưa nay người ta vẫn gọi bà là đức Phật
Quan âm đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn. Chúng tôi là người tu hành, so với các bậc phu
nhân, tiểu thư thì chịu khổ nhiều hơn, nhưng lại ít gặp tai nạn. Dù không được thành Phật
thành tiên, nhưng cũng cố tu để kiếp sau họa may làm con trai. Như thế đã là phúc rồi,
không đến nỗi như cái kiếp con gái bây giờ, bao nhiêu nỗi uất ức lo buồn, đều không thể
nói ra được. Thưa cô, cô còn chưa biết hay sao? Dù là bậc tiểu thư đi nữa, nhưng đã lấy
chồng thì suốt đời chỉ biết theo người ta mà thôi. Nhưng đã tu thì phải tu cho đứng đắn.
Sư phụ Diệu Ngọc cứ cho mình tài giỏi hơn chúng tôi, cứ chê bọn chúng tôi là tục. Biết
đâu có tục mới có “duyên lành”. Còn mình, rốt cuộc lại gặp phải điều khổ lớn!
Tích Xuân nghe các sư cô nói rất hợp với ý của mình, nên cũng không ngại có bọn a hoàn
ở đó, kể chuyện Vưu thị đối xử với mình thế nào. Hôm trước mình ở lại coi nhà trong lúc
đám tang như thế nào, đoạn chỉ món tóc trên đầu, nói:
Các cô xem tôi còn luyến tiếc cái hố lửa này không? Tôi rắp tâm từ lâu, chỉ vì chưa biết
tìm ra con đường nào đó thôi.
Các ni cô nghe vậy, giả bộ làm kinh hoảng:
Cô đừng nói thế chứ! Mợ Cả Trân mà nghe thấy thì nhất định mắng chúng tôi chết mất và
sẽ đuổi chúng tôi ra khỏi am đấy. Cô là người phẩm cách như thế, gia đình như thế, ngày
sau lấy chồng sẽ suốt đời hưởng vinh hoa phú quý…
Tích Xuân không đợi họ nói hết lời, mặt đỏ lên, bảo:
Chị cả Trân đuổi được các cô. Tôi lại không đuổi được các cô hay sao? Các ni cô biết
Tích Xuân một lòng muốn đi tu, liền tìm lời nói khích:
Chúng tôi lỡ lời, xin cô đừng chấp. Các bà và các mợ đời nào lại chiều theo ý muốn của
cô? Lại xảy ra chuyện lôi thôi thì thật không ra làm sao. Chúng tôi nói vậy cũng là vì cô
đấy.
Tích Xuân nói:
Việc này chờ xem sao đã.
Thấy câu chuyện không hay. Bọn Thái Bình liền đưa mắt ra hiệu. Họ hiểu ý, cũng sợ, nên
không dám gợi chuyện, liền cáo từ ra về.
Tích Xuân cũng không mời lại, chỉ cười nhạt, nói:
Xem chừng trong thiên hạ chỉ có một cái am Địa Tạng của các cô hay sao?
Các ni cô không dám trả lời. Thấy vậy, Thái Bình sợ mang lỗi, liền đến trình với Vưu thị: