HỒNG LÂU MỘNG - Trang 200


Đương lúc ồn ào, hồn phách Tần Chung chợt nghe thấy bốn tiếng "Bảo Ngọc đến đây",
lại vội van nài:
Xin các vị từ bi một chút, cho tôi trở về nói nốt một lời với người bạn thân rồi xin đi
ngay.
Quỉ sứ nói: Lại còn bạn thân nào?
Tần Chung nói: Không dám nói dối các vị, người ấy là cháu Vinh quốc công, tên gọi Bảo
Ngọc.
Phán quan nghe nói sợ hãi, vội vàng đứng lên mắng lũ quỉ sứ:
Ta đã bảo các ngươi lôi nó đi ngay, các ngươi không nghe lời, để có người vận đỏ đến
quấy rối, thì làm thế nào bây giờ?
Lũ quỉ sứ nghe phán quan nói thế, sợ quá, chân tay luống cuống, một mặt lại hậm hực:
Trước kia ngài quát tháo ầm lên như sấm ran, sét nổ, là vì chưa nghe thấy hai chữ "Bảo
Ngọc". Theo ý chúng tôi, nó ở dương gian, ta ở âm phủ, cần gì phải sợ nó.
Phán quan lại càng tức giận, gắt ầm lên:
Đồ chó? Tục ngữ có câu: “Quan thiên hạ trị dân thiên hạ!” Xưa nay người với quỷ là một,
âm dương không hai. Mặc dầu anh ta ở âm hay ở dương, cũng phải kính trọng, không
được sai trái. Lũ quỷ nghe vậy, đành phải tha hồn Tần Chung về. Hữ một tiếng, hai mắt
hé mở, thấy Bảo Ngọc ngồi bên cạnh, Tần Chung gắng gượng thở dài:
Sao anh không lại sớm? Chậm chút nữa em sẽ không được gặp. Bảo Ngọc cầm tay Tần
Chung, nước mắt giàn giụa:
Có dặn lại câu gì không?
Tần Chung nói: Không có gì đáng dặn cả. Trước đây anh em ta cứ tưởng cao quý hơn
đời, nay mới biết là sai. Sau này anh nên quyết chí công danh làm rạng rỡ ông cha mới
đúng.
Nói xong thở dài một tiếng, lặng lẽ qua đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.