HỒNG LÂU MỘNG - Trang 198

Đến đấy thăm nom để tỏ tình bạn học, xong phải về ngay, không được ở lâu. Bảo Ngọc
vội về thay quần áo. Ra đến ngoài, xe chưa sửa soạn kịp, cứ phải chạy loanh quanh khắp
thềm. Giục mãi, xe mới kéo đến, Bảo Ngọc nhảy lên đi ngay. Lý Quí, Dính Yên đi theo
hầu. Khi đến cửa nhà họ Tần, thấy vắng tanh vắng ngắt, chẳng có một ai. Bọn Bảo Ngọc
chạy ùa vào nhà trong, làm mấy người thím, chị dâu và các chị em của Tần Chung lẩn
tránh không kịp.

Bấy giờ Tần Chung đã hai ba lần ngất đi. Thay chiếu

122

đã lâu rồi.

Bảo Ngọc trông thấy, không cầm nổi lòng thương, khóc òa lên. Lý Quí vội khuyên:
Cậu đừng khóc. Cậu Tần yếu lắm, sợ nằm trên giường cứng quá, khó chịu, nên vực
xuống nằm đó cho thoải mái đấy thôi. Cậu khóc chỉ làm cho cậu ấy ốm thêm.
Bảo Ngọc nghe nói mới nín, đến gần, thấy Tần Chung mặt trắng bệch như nến, mắt
nhắm, thở thoi thóp trên gối.
Bảo Ngọc vội gọi:
Kình Kha ơi! Bảo Ngọc đến đây. Gọi luôn hai ba tiếng, Tần Chung vẫn không mở mắt,
Bảo Ngọc lại kêu to:
Bảo Ngọc đến đây.
Bấy giờ Tần Chung hồn đang lìa xác, chỉ còn một tí hơi thừa ở ngực. Hắn thấy nhiều quỉ
sứ cầm bài mang thừng đến bắt, nhưng khi nào hắn chịu đi ngay. Nghĩ đến nhà không có
người trông nom, nghĩ đến ba bốn nghìn lạng bạc của cha để lại, nghĩ đến Trí Năng hiện
bơ vơ không có chỗ nương tựa, hắn phải khẩn khoản van xin bọn quỉ sứ. Nhưng chúng
không nghe, quát mắng: “Anh là người đọc sách mà không biết câu: “Theo tục lệ cũ,
người chết rồi, thì thay chiếu nằm”. Diêm Vương bảo canh ba phải chết. Ai dám chờ đến
trống canh năm. Chúng ta ở âm phủ đều là những người mặt sắt, không thiên tư gì, không
như ở dương gian, nể nang tình vị, làm lỡ cả việc”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.