HỒNG LÂU MỘNG - Trang 297

quý giá thì đem tặng bạn thân, nên cháu mới được một ít băng phiến và xạ hương. Cháu
về bàn với mẹ cháu, nếu đem bán đi, không những không đủ vốn, cũng chả ai có tiền
mua. Ngay nhà có tiền, cũng chỉ bỏ ra vài đồng là đã rụt tay rồi. Nhược bằng đưa cho ai,
cũng chẳng ai đáng dùng, lại đành bán rẻ bán rúng, của mười được một thôi. Sực nhớ
năm ngoái thím phải mang một bọc bạc tướng đi mua những thứ này; chưa nói năm nay
trong cung Quí phi cần dùng đã đành mà đến tiết Đoan Dương, nhất định phải đắt gấp
mười, gấp trăm, vì thế cháu nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có đem biếu thím là đúng hơn hết.
Hắn vừa nói vừa đưa cái hộp gấm ra.
Phượng Thư đương sắm đồ tết, cần dùng các thứ hương, thấy vậy, vừa đắc ý, vừa mừng,
liền bảo Phong Nhi: "Cháu Vân đã cho thì nhận lấy đem về đưa cho Bình Nhi". Rồi lại
nói:
Xem cháu cũng biết điều đấy, không trách chú cháu thường bảo cháu là người tốt, nói
chuyện thẳng thắn, biết lời ăn lẽ ở.
Giả Vân thấy mình nói đã được đắt lời, lại rán hỏi thêm nữa:
Thế ra chú cháu thường nhắc đến cháu?
Phượng Thư thấy hỏi, muốn hứa cho hắn làm một việc, sau lại nghĩ: "Nó mới đưa các thứ
hương đến, ta đã hứa cho việc làm ngay, sợ nó coi thường mình".
Vì vậy Phượng Thư chưa nhắc đến việc trồng cây trồng hoa vội, chỉ nói một vài câu
chuyện suông, rồi sang bên Giả mẫu.
Giả Vân tất nhiên không tiện nhắc đến việc ấy, đành phải đi về. Nhân hôm trước Bảo
Ngọc dặn đến đợi ở thư phòng, nên ăn cơm xong, hắn lại sang đấy ngay. Đến trước thư
phòng Ỷ Tán Trai gặp Bồi Dính cùng Sừ Dược đánh cờ, đang cãi nhau vì tranh con xe.
Lại có bọn Dẫn Tuyền, Tảo Hoa, Khiêu Vân, Bạn Hạc, bốn năm a hoàn đương bắt chim
sẻ trên nóc nhà. Giả Vân đứng đằng sau, giẫm chân một cái, nói:
Thằng khỉ con, lại nghịch gì đấy. Tao đến đây.
Bọn a hoàn trông thấy Giả Vân, liền tản ra, mỗi người đi mỗi ngả. Giả Vân vào ngồi trên
một cái ghế trong thư phòng, hỏi:
Chú Bảo có xuống đây không? Bồi Dính nói:
Hôm nay chưa xuống, cậu có việc gì, để tôi đi dò hộ xem. Nói xong đi ra.
Giả Vân ở đấy xem tranh và đồ cổ. Một lúc lâu, không thấy Bồi Dính về, muốn tìm người
hầu khác để hỏi, nhưng chúng đều đi chơi cả. Đương lúc ngồi buồn, nghe ngoài cửa sổ có
tiếng thỏ thẻ: "Anh ơi!” Giả Vân nhìn ra, thấy một a hoàn độ mười lăm, mười sáu tuổi, vẻ
người xinh xắn. Trông thấy Giả Vân, a hoàn ấy quay mình chực tránh. Vừa lúc Bồi Dính
về, thấy nó đứng ở cửa, liền nói:
May quá, đương tìm không được người nào vào trình.
Giả Vân thấy Bồi Dính, chạy ngay lại hỏi: "Thế nào?" Bồi Dính nói:
Chờ lâu lắm cũng chẳng gặp người nào. May gặp cô này là người trong nhà cậu Bảo.
Nhân nói: Nhờ cô vào báo, có cậu Hai bên kia sang chơi.
A hoàn nghe nói, biết là người trong họ, không lẩn tránh như trước nữa, cứ dán hai mắt
nhìn chòng chọc vào mặt Giả Vân.
Giả Vân cười nói:
Thôi đừng nói bên kia bên này nữa, cứ nói có Giả Vân là được rồi. Một chốc a hoàn ra
dáng đon đả nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.