HỒNG LÂU MỘNG - Trang 341

Ngoài thềm, mối sầu đang giết dần tâm hồn của người yêu hoa, cầm xác hoa mà giọt lệ
chan hòa.
Mùa hè tới, với tiếng đỗ quyên vang lên từ lúc hoàng hôn, với những bên sen nở đầy.
Trong đêm vắng, ngọn đèn chiếu bóng người soi lên vách mà lấy làm lạ tại sao người lại
sầu thương.
Sầu vì thương xuân, tiếc xuân. Thương xuân sao tới mau thế, tiếc xuân sao đi mau thế.
Đến cũng như đi, không thấy một tiếng nói gì. Hôm qua nghe tiếng hát, tưởng như tiếng
nói của muôn loài hoa. Hoa đã tàn rồi, hồn hoa cũng không ở lại nữa.
Ước gì có đôi cánh để cùng hồn hoa bay tới muôn nẻo trời xa.
Nay đem chôn những cánh hoa tàn mà lòng càng thấy xót xa. Nhìn xuân đi hoa rụng,
chợt nghĩ đến lúc tàn tạ của kiếp hồng nhan.
Một ngày nào đó, mùa xuân của cuộc đời đi qua, nhan sắc về chiều. Hoa rụng, người
không còn, ai sẽ thương ai?
<Bài "Khóc hoa" của Lâm Đại Ngọc Hồng Lâu Mộng - bản dịch Nguyễn Quốc Hùng
Nhà xuất bản Chiêu Dương 1969>

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.