HỒNG LÂU MỘNG - Trang 354


Bảo Ngọc nghe nói mới nhớ ngay cái thắt lưng trước là của Tập Nhân, đáng ra không nên
đem cho người khác mới phải, bụng rất hối hận, nhưng không tiện nói ra, đành phải tươi
cười:
Thôi tôi xin đền chị cái khác vậy. Tập Nhân nghe nói, cúi đầu than thở:
Tôi biết cậu vẫn hay giở trò ấy. Từ nay, cậu không nên lấy cái của tôi đem cho bọn đốn
mạt nào. Cậu thật chẳng suy nghĩ gì cả.
Tập Nhân muốn nói mấy câu nữa, nhưng lại sợ Bảo Ngọc đương say phát cáu, nên đành
phải đi ngủ.
Hôm sau dậy, Bảo Ngọc cười nói:
Đêm qua chị mất trộm mà không biết, thử nhìn xuống quần xem.
Tập Nhân cúi đầu, thấy cái thắt lưng của Bảo Ngọc tự nhiên lại thắt vào mình. Tập Nhân
biết rằng ban đêm Bảo Ngọc đánh tráo, vội vàng cởi ngay ra và nói:
Tôi không thèm cái này, vứt ngay nó đi.
Bảo Ngọc thấy thế, liền dịu dàng khuyên giải. Tập Nhân không biết làm thế nào, đành
phải thắt vậy. Sau đó Bảo Ngọc đi ra ngoài, Tập Nhân mới cởi ra, vứt vào cái hòm không,
rồi lại thắt cái thắt lưng của mình.
Bảo Ngọc cũng không để ý đến việc ấy nữa. Nhân hỏi:
Hôm qua ở nhà có việc gì không? Tập Nhân nói:
Mợ Hai sai người đến gọi Hồng Ngọc sang bên ấy. Nó muốn chờ cậu về, nhưng tôi nghĩ
việc này cũng không quan trọng, nên đã cho nó sang rồi.
Thôi cũng được. Việc ấy tôi đã biết rồi, không cần phải chờ tôi nữa.
Hôm qua Quý phi cho Hạ thái giám đem một trăm hai mươi lạng bạc về, bảo phải đến
quán Thanh Hư làm lễ cầu an trong ba ngày, từ mồng một đến mồng ba và bảo ông Trân
dẫn cả nhà ra đấy dâng hương lễ Phật. Lại còn đồ thưởng về tết Đoan Ngọ nữa.
Nói xong, sai đứa hầu bé đem các đồ vật ra; một đôi quạt hạng nhất trong cung, hai chuỗi
hạt châu xạ hương, hai tấm là, một bức mành phù dung.
Bảo Ngọc thấy những vật ấy thích lắm, hỏi Tập Nhân:
Những người khác cũng được thế này chứ?
Cụ được thêm một cây như ý thơm, một cái gối mã não. Bà và dì Tiết mỗi người được
thêm một cây như ý. Cậu với cô Bảo bằng nhau. Cô Lâm và cô Hai, cô Ba, cô Tư mỗi cô
được một cái quạt và vài hạt châu, không có gì nữa. Mợ Cả, mợ Hai mỗi người hai tấm
the, hai tấm lụa, hai cái túi thơm, hai thoi thuốc.
Thế là nghĩa làm sao? Sao lại không cho cô Lâm mà cho cô Bảo bằng tôi? Hay là nghe
nhầm đấy?
Hôm qua mang ra xem, phần nào phần nấy có biên thẻ cả, sao lại nhầm được? Phần cậu
gởi ở phòng cụ, để tôi đến lấy. Cụ dặn đến sớm mai, trống canh năm, cậu phải vào tạ ơn.
Phải vào mới được chứ.
Nói xong Bảo Ngọc bảo Xạ Nguyệt:
Chị mang những cái này đưa cho cô Lâm, bảo là phần của tôi đấy, cô ấy thích cái gì, cứ
để lại mà dùng.
Xạ Nguyệt đem đi, một chốc về nói:
Cô Lâm bảo hôm qua cô ấy cũng đã có phần rồi, cậu cứ để lại mà dùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.