HỒNG LÂU MỘNG - Trang 357


Nhưng vì Bảo Thoa da thịt nõn nà, mập mạp, tháo mãi không được. Bảo Ngọc đứng bên
cạnh thấy bắp thịt trắng muốt, đâm ra thèm muốn, nghĩ thầm: "Nếu cái bắp tay này mà ở
vào người cô Lâm, may ra có lúc được mó một cái; nhưng lại ở vào tay cô Bảo thì ta thực
là kém phúc". Chợt nghĩ đến chuyện vàng và ngọc, Bảo Ngọc ngắm nghía đến dáng điệu
Bảo Thoa, thấy da mặt nõn nà, khóe mắt long lanh, không đánh sáp mà làn môi vẫn đỏ,
không kẻ mày mà nét ngài vẫn xanh, so với Đại Ngọc lại có vẻ phong lưu thùy mị riêng,
Bảo Ngọc bất giác đứng ngẩn người ra. Đến khi Bảo Thoa đưa chuỗi hạt, Bảo Ngọc quên
đi không buồn cầm lấy.
Bảo Thoa thấy thế, cảm thấy ngượng ngùng, liền vứt chuỗi hạt xuống, toan quay người
đi, thấy Đại Ngọc đứng ở bực cửa, ngậm cái khăn lụa cười. Bảo Thoa nói:
Chị không chịu được gió, sao lại ra đứng trước ngọn gió làm gì?
Đại Ngọc cười nói: Tôi mới ở trong buồng ra đấy, chỉ vì nghe thấy trên trời có tiếng chim

kêu, chạy ra nhìn, thì ra là "con nhạn ngớ ngẩn"

233

.

Bảo Thoa nói: "Con nhạn ngớ ngẩn" ở đâu? Cho tôi xem với.
Đại Ngọc nói: Tôi vừa đến nơi, nó vụt bay mất.
Nói xong cầm cái khăn ném thẳng vào mặt Bảo Ngọc. Bảo Ngọc không biết, tự nhiên
thấy khăn tay tạt vào mặt, liền kêu "ái chà" một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.