HỒNG LÂU MỘNG - Trang 55

Vũ Thôn nghe xong, như sét đánh bên tai, mới nghĩ đến việc trước. Người lính này
nguyên là một chú tiểu ở miếu Hồ Lô. Sau khi miếu bị cháy, không chỗ nương thân, anh
ta định tìm đến tu ở miếu khác. Nhân nghĩ tuổi còn trẻ, làm nghề này lại nhẹ nhàng thoải
mái hơn, anh ta liền để tóc ra làm lính hầu. Vũ Thôn nhận ra, vội cầm lấy tay anh lính
cười nói: “À thế ra anh là người cũ”. Nhân bảo anh ta ngồi nói chuyện. Anh lính không
dám ngồi. Vũ Thôn cười nói:
Anh là bạn cũ, người bạn thủa nghèo hèn của ta, vả lại đây là nhà tư, anh định nói chuyện
lâu thì có ngồi cũng chẳng sao.
Anh lính rụt rè ngồi ghé một bên.
Vũ Thôn hỏi: Vì cớ gì vừa rồi anh ngăn ta đừng phát thẻ bài?
Anh lính nói: Cụ đến nhận chức ở đây, có nhẽ nào lại không có một bản “hộ quan phù”
của tỉnh này.
Vũ Thôn vội hỏi: Tôi chưa biết thế nào là “hộ quan phù”?
Anh lính nói:
Việc này cụ không biết thì làm quan lâu dài ở đây sao được. Hiện nay các quan địa
phương ai cũng có một cái sổ riêng, chép rõ họ tên những nhà thân hào lớn, có tiền, có
thế trong tỉnh. Ở đâu cũng thế, nếu không biết, nhỡ xúc phạm đến người nhà những bọn
này, thì không những quan tước, mà cả đến tính mệnh cũng khó giữ được! Vì thế gọi là
“hộ quan phù”. Vừa rồi nói đến nhà họ Tiết, cụ gây chuyện thế nào được với họ? Cái án
này thực ra chẳng có gì là khó xử. Các quan phủ trước chỉ vì nể mặt họ mà không xử đấy
thôi.
Nói xong, anh ta móc túi lấy ra một tờ “hộ quan phù”, đưa cho Vũ Thôn. Khi xem thấy
có mấy câu tục ngữ cửa miệng về những nhà quyền quí ở địa phương. Câu nào câu nấy
viết rất rõ ràng, bên dưới lại có ghi cả từ ông thủy tổ, quan tước và chi nhánh nữa. Ở hòn
đá cũng sao lại một bản như sau:
Giả không phải là giả dối, ngọc làm nhà ở, vàng làm ngựa cưỡi. (Con cháu Ninh công
Vinh công cộng hai mươi chi. Tám chi họ gần ở Kinh Đô, mười hai chi ở nguyên quán)

Cung A phòng

47

xây lên ba trăm dặm đã đủ chưa? Họ Sử đất Kim Lăng vẫn ở không vừa.

(Con cháu Bảo Linh hầu Thượng lệnh Sử công cộng mười tám chi. Mười chi ở Kinh Đô,
tám chi ở nguyên quán)
Vua Đông Hải thiếu ngọc trắng làm giường, phải đến vay Kim Lăng Vương. (Con cháu
Đô thái úy, Thống chế huyện bá Vương công cộng hai mươi chi. Hai chi ở Kinh, còn ở
nguyên quán)
Được mùa tuyết lã chã rơi, ngọc châu như đất, vàng thời sắt thoi. (Con cháu Tử vi xá
nhân Tiết công, hiện lĩnh tiền đi mua hàng, có tám chi)
Vũ Thôn đang xem, chợt trống báo: “Có cụ Vương lại thăm”. Vũ Thôn vội mặc áo mũ ra
đón. Một lúc lâu, hắn trở vào, hỏi lại. Anh lính thưa:
Bốn nhà này đều đi lại thân mật với nhau, khổ cùng khổ sướng cùng sướng, đều đùm bọc
che chở lẫn cho nhau. Họ Tiết đánh chết người tức là họ Tiết mà tục ngữ gọi là “được
mùa tuyết rơi” đấy. Nhà này không những thân với ba nhà kia, lại còn nhiều bạn thân ở
Kinh Đô và các tỉnh nữa. Thế thì cụ định bắt ai bây giờ?
Vũ Thôn cười hỏi: Cứ như anh nói, thì làm thế nào chấm dứt cái án này? Chắc anh cũng
biết hung thủ trốn ở đâu chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.