càng hung hăng chạy đến làm ầm lên. Hình phu nhân và Vương phu nhân trông thấy, giận
quá vội ngăn lại mắng:
Thằng khốn nạn này! Mày định làm loạn đấy à! Cụ ngồi kia kìa? Giả Liễn lừ mắt nhìn,
nói:
Chỉ vì cụ nuông nó quá, nó mới dám thế. Nó mắng cả cháu nữa.
Hình phu nhân giận quá, giằng lấy kiếm quát: Mày bước ngay ra ngoài kia! Giả Liễn giơ
bộ mặt dày, lè nhè nói mãi.
Giả mẫu giận mắng: Tao biết mày không coi chúng tao ra gì! Gọi bố nó đến đây xem nó
có bước hay không!
Giả Liễn thấy vậy, mới loạng choạng bước ra. Giận dỗi không về nhà, đi ra thư phòng
phía ngoài.
Hình phu nhân và Vương phu nhân cũng trách Phượng Thư. Giả mẫu nói:
Việc có quan hệ gì đâu. Bọn trai trẻ chúng nó, thấy gái khác nào mèo thấy mỡ, giữ làm
sao được? Lúc còn trẻ ai mà chẳng thế? Việc này lỗi tại ta bảo mày uống thêm vài chén
rượu mày lại uống phải giấm chua
!
Nói xong, mọi người cười ầm lên. Giả mẫu lại nói:
Mày cứ yên tâm, mai ta sẽ bắt chồng mày đến xin lỗi, bây giờ đừng về mà nó bẽ mặt đấy.
Rồi lại mắng: Con Bình ranh con, ngày thường ta cứ tưởng nó khá, thế mà vắng mặt nó
lại tệ thế!
Vưu thị cười nói: Bình Nhi chẳng có lỗi gì, đó là thím Phượng giận cá chém thớt đấy
thôi. Hai bên cãi nhau đều mang Bình Nhi ra hành hạ cho hả. Nó oan ức thế mà cụ lại còn
mắng nó!
Giả mẫu nói: Phải đấy. Ta vẫn biết con bé ấy không phải là quân hay ton hót gì đâu. Đáng
thương cho nó bị mắng oan.
Rồi gọi Hổ Phách đến bảo: Mày kể lại lời ta nói cho Bình Nhi nghe; ta biết nó bị oan,
ngày mai ta sẽ bắt chủ nó đến xin lỗi. Hôm nay là ngày sinh nhật của chủ nó, đừng để cho
nó làm ầm lên.
Lý Hoàn đã dắt Bình Nhi vào vườn Đại Quan rồi. Bình Nhi nghẹn ngào không biết nói
làm sao. Bảo Thoa khuyên:
Chị là người hiểu biết, xưa nay mợ chị đối đãi với chị thế nào. Hôm nay mợ chị say rượu,
không đem dằn vặt để hả giận, thì biết đem ai? Chị đừng để người ta cười mợ là quá say.
Chị chỉ nghĩ cái oan lúc này, chả hóa ra những cái tốt của mình trước đây đều là giả dối
hay sao?
Ngay lúc ấy Hổ Phách đến, kể lại những lời của Giả mẫu cho Bình Nhi nghe. Bình Nhi
cảm thấy mình còn chút thể diện, dần dần nguôi giận, cũng không về nhà nữa.
Bọn Bảo Thoa nghỉ một lúc rồi đến thăm Giả mẫu và Phượng Thư. Bảo Ngọc mời Bình
Nhi đến viện Di Hồng. Tập Nhân ra đón, cười nói:
Tôi định mời chị trước, nhưng vì mợ Cả và các cô đều mời, nên tôi đành phải để lại. Bình
Nhi cười nói: Xin cảm ơn. Không biết chuyện này ở đâu mà ra! Bỗng dưng vô cớ tôi bị
mắng oan một trận!
Tập Nhân cười nói:
Mợ Hai xưa nay đối với chị vẫn tốt, chẳng qua nhất thời bực lên đó thôi.
Mợ Hai có nói gì đâu, chỉ vì con đĩ nó làm tội tôi, nó mang tôi ra làm trò đùa. Lại còn cái