Thảo nào. Tháng trước sen trong ao vườn Đại Quan nở hoa, tôi ngắt mười cái, sai Dính
Yên đem đến viếng mộ anh ấy. Khi về tôi hỏi: trời mưa thế, mộ có bị lở không? Dính
Yên nói: Không những không lở mà lại mới hơn trước. Tôi chắc là có người bạn nào đã
đến sửa dọn. Tiếc rằng ngày nào tôi cũng bị giữ rịt ở nhà không được đi đâu, hơi làm việc
gì người nhà cũng biết, không người này ngăn thì người khác khuyên, chỉ nói được chứ
không làm được! Dù có tiền đấy, tôi cũng không được tiêu.
Anh không cần phải để ý đến việc ấy, bên ngoài đã có tôi, chỉ cần anh có bụng nghĩ đến
cậu ấy là được rồi. Tôi đã sắp sẵn một món tiền để đến ngày mồng một tháng mười sắp
tới sẽ tiêu về việc thăm mộ. Anh cũng biết đấy, tôi nghèo rớt mồng tơi, trong nhà chẳng
dành dụm được gì, hễ kiếm được đồng nào lại tiêu hết sạch. Nên nhân dịp này, tôi dành
lại một món, để đến khi ấy khỏi phải chạy vạy.
Cũng chính vì việc ấy mà tôi định sai Dính Yên đi tìm anh, nhưng anh không mấy khi ở
nhà, biết anh thường nay đây mai đó, không ở chỗ nào nhất định.
Anh không cần phải tìm tôi, tôi làm việc này chẳng qua chỉ vì hết lòng với bạn. Bây giờ
tôi lại phải đi xa, có lẽ năm, ba năm tôi mới về.
Bảo Ngọc nghe nói, vội hỏi:
Tại sao lại thế?
Liễu Tương Liên cười nhạt nói:
Tâm sự của tôi, chờ khi đến nơi sẽ biết. Giờ xin tạm biệt.
Không mấy khi được gặp nhau, anh nên đợi đến chiều chúng ta cùng về một thể có hơn
không?
Anh con nhà dì của anh vẫn giữ cái thói ấy, nếu tôi ngồi lại, không khỏi có chuyện, chi
bằng tôi tránh đi là hơn.
Bảo Ngọc nghĩ một lúc, nói:
Đã thế thì anh tránh hẳn đi là phải. Nhưng nếu anh quả thực định đi xa, cũng nên nói
trước cho tôi biết, chứ nhất thiết đừng lẳng lặng mà đi!
Nói xong, nước mắt tràn ra. Liễu Tương Liên nói:
Thế nào tôi cũng phải từ biệt anh, nhưng anh đừng nói cho ai biết. Nói xong liền đứng
dậy chực đi, lại nói:
Thôi anh vào đi, không cần phải tiễn tôi.
Vừa nói vừa ra khỏi thư phòng. Mới đi đến cửa ngoài, đã thấy Tiết Bàn đứng đấy gọi ầm
lên:
Ai cho chú Liễu đi đấy?
Liễu Tương Liên nghe hắn nói, bốc nóng lên, giận không đánh được một cái cho chết
ngay. Nhưng rồi lại nghĩ, khi say rượu mà đánh người, chỉ làm ngượng mặt Lại Thượng
Vinh, nên đành phải nén giận. Tiết Bàn thấy Liễu Tương Liên đi ra, mừng như được của
báu, vội loạng choạng chạy theo nắm lấy cười hỏi:
Em ơi! Đi đâu đấy?
Đi một tí rồi về ngay.
Em mà đi thì anh mất vui. Em thương anh với, hãy ngồi một tí đã. Có việc gì cần, em cứ
giao cho anh, đừng vội vã như thế. Em có người anh này, thì muốn làm quan, phát tài, cái
gì cũng dễ thôi!
Tương Liên thấy Tiết Bàn nói những câu khó chịu quá, trong lòng bực bội, nghĩ ngay một