Tuy bị phu nhân thì điếu khởi,
Dĩ kinh câu dẫn bỉ đồng hành.
Tiểu hồng hèn hạ phận tôi đòi,
Lẻn lút đưa đi ghép lứa đôi;
Thôi mẫu dù tra ra việc ấy,
Ả kia đã bị rủ đi rồi.
10.
Mai Hoa quán hoài cổ
Bất tại mai biên tại liễu biên,
Cá trung thùy thập họa thiền quyên.
Đoàn viên mạc ức xuân hương đáo,
Nhất biệt tây phong hựu nhất niên.
Nếu không bên liễu cũng bên mai,
Ai vẽ thuyền quyên vẽ cũng tài.
Sum họp Xuân Hương đừng nghĩ vội,
Gió tây lại vắng một năm trời.
Mọi người xem xong đều khen hay. Bảo Thoa nói:
Sự tích tám bài đều có chép ở trong sử, còn hai bài cuối không có sách nào chép, chúng
tôi không hiểu rõ, chi bằng làm lại hai bài khác thì hơn.
Đại Ngọc vội ngăn lại:
Chị Bảo thật là “gắn phím gẩy đàn”, câu nệ vẽ vời quá. Dù trong sử sách không chép, các
truyện ngoài cũng không nói đến, nên không biết đầu đuôi ra sao, nhưng chúng ta chẳng
đã xem thấy ở hai vở hát là gì? Đến đứa trẻ lên ba cũng còn biết nữa là. Thám Xuân nói:
Chị nói phải đấy. Lý Hoàn lại nói:
Vả chăng sách không chép thật, nhưng chính cô ấy đã đi đến các nơi đó. Xưa nay thường
hay đồn nhảm nghe nhảm, những kẻ muốn bới việc thường cố ý bày ra chuyện cổ tích để
lừa dối người đời. Ví như năm trước tôi vào kinh, thấy ba, bốn chỗ là mộ Quan Công. Sự
nghiệp Quan Công trong sử đều chép rõ, nhưng sao lại có nhiều mộ thế? Chắc là người
đời sau kính mến nhân phẩm Quan Công khi còn sống, rồi từ chỗ kính mến ấy họ bày đặt
ra đấy thôi. Khi xem đến bộ Quảng dư ký, không chỉ riêng Quan Công, cả những người
có danh tiếng xưa nay cũng có nhiều mộ. Trong nhiều cổ tích không tra cứu vào đâu
được. Hai bài thơ này tuy không có căn cứ thực, nhưng nghe người kể chuyện, hát tuồng,
hay xem thẻ, cũng đều nói đến. Những câu tục ngữ trước cửa miệng, bất kỳ trẻ, già, trai,
gái ai ai mà chả biết, chả nói được? Vả chăng, nó có phải sách nhảm như những vở kịch
Mẫu Đơn Đình, Tây Sương Ký đâu mà sợ? Vì vậy cứ nên để lại hai bài thơ ấy cũng
không sao.
Bảo Thoa nghe nói mới thôi. Mọi người đoán một lúc, đều không đúng cả.
Mùa đông ngày ngắn, đã đến bữa cơm chiều, mọi người đều đi ăn cả. Có người trình
Vương phu nhân:
Anh Tập Nhân là Hoa Tự Phương đứng ở ngoài trình mẹ hắn ốm nặng, nhớ con gái lắm.
Vì vậy hắn đến xin cho em gái về thăm nhà.
Vương phu nhân nói:
Đó là tình mẹ con, lẽ nào ta lại không cho nó về!
Rồi sai người đến bảo Phượng Thư thu xếp cho Tập Nhân. Phượng Thư vâng lời, về nhà