HỒNG LÂU MỘNG - Trang 95

Giả Dung vội quay lại, buông thõng tay đứng đợi.
Phượng Thư cứ lẳng lặng uống nước, ngẩn người một lúc rồi mặt tự nhiên đỏ bừng lên,
cười nói:
Thôi cháu hãy về đi. Cơm chiều xong lại đây sẽ nói. Bây giờ đương có người, ta chẳng
bụng nào nghĩ đến nữa.
Giả Dung vâng một tiếng rồi lững thững đi ra.
Già Lưu lúc này mới yên dạ, bèn nói:
Hôm nay tôi đem cháu cô đến, chẳng có việc gì khác cả. Chỉ vì bố mẹ cháu ở nhà ăn cũng
không có, trời lại rét, nên phải mang cháu đến đây.
Nói xong, lại giục thằng Bản:
Ở nhà bố mày dặn mày đến nói những gì để bày tỏ hết tình cảnh nhà ta. Mày chỉ biết ăn
thôi!
Phượng Thư biết ngay, thấy đứa bé không nói, liền cười bảo:
Thôi, không cần nói nữa, tôi biết cả rồi.
Rồi lại hỏi bà Chu: Bà Lưu đã ăn cơm sáng chưa? Già Lưu vội đáp:
Trời vừa sáng tôi đã tất tưởi chạy đến đây, còn có thì giờ đâu mà ăn nữa. Phượng Thư bèn
sai dọn cơm ngay.
Một lúc bà Chu gọi bưng một mâm cơm để ở gian nhà phía đông rồi dắt già Lưu và thằng
Bản sang ăn.
Phượng Thư nói: Chị Chu sang mời hộ, tôi không thể tiếp được. Rồi lại gọi bà Chu đến
hỏi: Vừa rồi chị đến trình bà, người bảo sao?
Bà nói bà ấy không phải là người trong họ đâu. Trước đây ông nhà họ và ông nhà ta cùng
làm quan một nơi, nên nhận họ cho thân đấy thôi. Đã mấy năm nay họ không đến thăm
nom gì. Trước đây mỗi lần họ đến, không lần nào về không. Nay bà ấy đến thăm, cũng là
có bụng tốt; đừng khinh rẻ người ta. Nếu cần gì, mợ cứ việc định đoạt.
Phượng Thư nghe xong rồi nói:
Không trách được! Bảo là người trong họ, sao ta lại chẳng biết một tí gì?
Hai người đang nói chuyện, già Lưu đã ăn cơm xong, dắt thằng Bản đến, liếm môi liếm
mép, lắp bắp cảm ơn.
Phượng Thư cười nói:
Hãy ngồi xuống đây để tôi nói chuyện đã. Bà nói lúc nãy tôi hiểu cả rồi. Đã là người
trong họ, đáng ra không đợi bà đến đây tôi mới giúp đỡ. Nhưng giờ nhà tôi nhiều việc, bà
Hai đã có tuổi, không thể mỗi lúc nghĩ đến tất cả họ hàng được. Nhà tôi tiếng tăm bề
ngoài lừng lẫy thực, biết đâu cũng còn nhiều việc khó khăn. Nói ra chưa chắc đã ai tin.
Bà ở xa đến đây, lại lần đầu giãi bày câu chuyện, lẽ nào tôi để cho bà về không. May sao
vừa rồi mẹ tôi cho hai mươi lạng bạc để may quần áo cho người nhà, hiện chưa dùng đến,
nếu bà không chê ít thì hãy đem về tiêu tạm vậy.
Già Lưu trước nghe nói khó khăn, tưởng không hy vọng gì, trong lòng thậm thột. Sau
thấy cho hai mươi lạng bạc thì hớn hở vui mừng, người rạo rực lên, cười nói:
Chúng tôi biết nhà ta bây giờ cũng khó khăn thực. Nhưng tục ngữ nói: “Con lạc đà còm
rúm, vẫn lớn hơn con ngựa”. Dù thế nào mặc lòng, nhà ta chỉ nhổ một cái lông măng còn
hơn cả cái lưng chúng tôi.
Bà Chu đứng bên, nghe già Lưu nói nhiều câu tục tằn, phải đưa mắt bảo thôi. Phượng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.