HỒNG NHAN LOẠN - Trang 250

26

Không biết làm sao

“Nương nương, nơi này gió lộng, thân thể người yếu nhược, xin nương

nương mau hồi cung.” Cung nữ tên Diệu Diệp run rẩy lên tiếng, lòng đầy âu
lo nhìn mỹ nhân trước mặt, nhẹ giọng khuyên nhủ.

Lời nàng ta như gió thoảng qua tai, hoàn toàn không đánh động được tới

tâm trí người trước mặt, Diêu Huỳnh nghe tiếng thị nữ nhắc nhở chỉ biết vô
thức gật đầu nhưng trước sau vẫn bất động, ánh mắt thất thần trông xuống
dưới tường vây cung điện.

Âm thầm ai thán trong lòng, Diệu Diệp không nói thêm tiếng nào, im lìm

đứng sau Huỳnh phi, lặng lẽ nhìn vị phi tần được ân sủng nhất trong cung
cấm, ánh nhìn nặng nề, lòng nàng ta bùi ngùi lo lắng. Nàng ta theo hầu
Huỳnh phi từ ngày người nhập cung, tai đã nghe, mắt đã thấy vô số chuyện,
lòng hiểu rất rõ, chỉ tiếc không thể nói ra lời, bằng không nàng ta nhất định
sẽ khuyên nhủ nữ tử tuyệt sắc trước mặt rằng thế sự không thể miễn cưỡng,
buông lơi cho người khác mới là buông tha cho chính mình.

***

Thời gian chậm rãi trôi từng giọt như chiếc giũa sắc lạnh lẽo vô tình mài

mòn từng chút kiên nhẫn và tin tưởng của Diêu Huỳnh, nàng dần cảm thấy
bối rối, lẽ nào chàng sẽ không quay lại thật? Nhẹ nhàng lắc đầu, xua đi
những ý niệm hoang đường trong óc, nàng tự dặn lòng, sáng nay có tin
chàng đã về tới kinh thành, không có chuyện chàng không tới đây… Vừa
miên man suy nghĩ, vừa tự an ủi, Diêu Huỳnh mang tâm trạng phức tạp,
trong lòng rối ren, tiếp tục lặng lẽ chờ đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.