HỒNG NHAN LOẠN - Trang 251

Diệu Diệp nhận ra sắc mặt Huỳnh phi mỗi lúc một tái nhợt, nghĩ tới

chuyện nàng đang mang thai, Diệu Diệp nhịn không nổi bèn cắn chặt răng,
định bước tới, dẫu thế nào cũng phải kéo bằng được Huỳnh phi xuống. Còn
đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy Huỳnh phi trừng mắt, môi đào cong lên một
đường ưu mỹ, hào quang tỏa bốn phía, rực rỡ xán lạn động lòng người,
Diệu Diệp sững sờ không biết phản ứng sao.

“Diệu Diệp, chàng tới rồi. Chúng ta mau về cung đợi chàng thôi.” Diêu

Huỳnh mỉm cười duyên dáng, quay đầu lại, khiến đám thị nữ, thái giám sau
lưng hoa mắt, nàng háo hức nói, nụ cười thuần chân, trong sáng động lòng
người. Không đợi người khác kịp phản ứng, nàng đã vội xuống lầu, chạy
thẳng về phía Cảnh Nghi cung.

Diệu Diệp hớt hải chạy theo, chưa kịp lên tiếng gọi Huỳnh phi chạy

chậm một chút chợt thấy Huỳnh phi đang chạy phía trước bất ngờ đứng
khựng lại, quay đầu về tần ngần lo lắng. Diệu Diệp hoang mang, bỗng nghe
tiếng Huỳnh phi truyền tới bên tai, thanh âm chứa đầy nghi hoặc: “Có phải
giờ trông ta rất xấu xí không?”

Thấy Huỳnh phi chân thành hỏi han như vậy, Diệu Diệp thành thật trả

lời: “Sao lại xấu xí chứ, nô tì chưa từng gặp ai đẹp hơn nương nương mà.”
Hơn nữa, mái tóc bị gió thổi tung hơi rối lại mang tới cho Huỳnh phi một vẻ
phong lưu khác thường.

Đáng tiếc, câu trả lời của cung nữ như nàng ta chẳng tôn thêm chút tự tin

nào cho Diêu Huỳnh, nàng đưa tay vén lại mái tóc rối, phân phó: “Mau về
cung thôi, ta muốn sửa sang dung nhan một chút.” Nói rồi lập tức quay đầu
bước nhanh về phía Cảnh Nghi cung.

Nữ nhân vĩnh viễn vì người mình thương mà chăm chút dung nhan, một

lời người xưa dạy tới giờ vẫn chẳng sai. Nghĩ thế, Diệu Diệp liền gấp rút
bám sát phía sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.