HỒNG NHAN LOẠN - Trang 252

Khói hương thoang thoảng phiêu diêu trong không trung, ảm đạm u ám,

khiến người ngây ngất như tỉnh như say. Cung nữ, thái giám đã bị điều đi
hết khiến cả tòa cung điện chìm trong vẻ im lìm, tịch mịch, nặng nề hôn ám.
Lâu Triệt bước vào Cảnh Nghi cung, mi tâm khẽ nhíu, trên mặt vẫn treo nụ
cười nhàn nhạt quen thuộc, thong thả bước về phía nội cung, cất tiếng đều
đều: “Thần Lâu Triệt tới thỉnh an nương nương, nương nương vạn an!”

Thanh âm trầm ổn truyền vào, tấm rèm buông dài trước mặt lập tức được

vén lên, một mỹ nhân thân vận cung trang khoan thai bước ra. Y phục vốn
là gấm vóc thượng hạng hiếm có trong thiên hạ, đường kim mũi chỉ tinh tế,
khéo léo; phàm nhân mặc vào ắt chỉ thấy áo không thấy người, nhưng
Huỳnh phi khoác lên mình càng thấy mỹ lệ vô song, quả thực khuynh quốc
khuynh thành.

“Cuối cùng chàng cũng quay lại rồi.” Giọng điệu ai oán, nửa như trách

hận nửa như hoan hỉ.

Thản nhiên lướt qua người trước mặt, Lâu Triệt bình tĩnh đáp lại: “Thần

mới rời kinh thành có ba ngày thôi.”

“Ba ngày?” Tựa hồ vô cùng âu sầu đau khổ trước sự lãnh đạm của Lâu

Triệt, Diêu Huỳnh khẽ lắc đầu, giọng nói ôn nhu lại như run rẩy, “Ba ngày
còn dài hơn một năm.”

Lâu Triệt trầm mặc không đáp lại, cũng không tỏ thái độ gì, nghiêm túc

đứng ở cửa nội cung.

Bất an và sầu muộn vụt biến mất khỏi gương mặt mỹ lệ, Diêu Huỳnh lại

mỉm cười yêu kiều, nũng nịu cất tiếng gọi: “Triệt à, chàng vào đây ngồi đi.”

“Hạ thần không dám lỗ mãng, nương nương thân mang long thai, xin hãy

giữ gìn sức khỏe. Hiện tại gặp được nương nương, thấy người bình an vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.