HỒNG NHAN LOẠN - Trang 159

Hắn sinh ra trong một gia tộc vốn dòng dõi thư hương giữa cơn suy biến

mà ra lụn bại, từ thưở nhỏ đã phải trải qua cuộc sống bần hàn khốn khó. Có
lẽ do ảnh hưởng từ phụ thân mà hắn sinh ra bản tính vô dục vô cầu, trước
sau không màng bất cứ chuyện gì. Người người hết lời khen ngợi thứ khí
chất thân thiện, trong sáng của hắn; nhưng chẳng ai hay nội tâm hắn cũng
tựa như dòng nước khiết, trong suốt vô ngã, bất luận là kẻ nào đối với hắn
cũng chỉ là cái bóng ngược in trên mặt nước, người đi, bóng cũng biến mất
không vương lại dấu tích. Mãi đến tận giờ hắn vẫn mải miết kiếm tìm, bản
thân muốn thứ gì? Rốt cuộc ai mới có thể in lại dấu vết sâu đậm dài lâu
trong lòng hắn đây?

Yến tiệc trong cung đã bắt đầu rồi, hắn né mình ra xa, tìm một chốn nào

đó thật yên vắng thanh tĩnh để đọc sách, thật không ngờ được bản thân lại
có thể bắt gặp một cảnh tối cấm kỵ chốn cung đình. Đợi khi người khác đã
đi cả rồi, hắn vừa thở phào tưởng chừng có thể lánh xa phiền phức, thì hắn
gặp nàng. Giữa đêm tối mịt mờ, không trông rõ mặt nàng, có điều giọng nói
trong trẻo êm tai pha chút điềm tĩnh hờ hững nhưng vô cùng tiêu sái tự
nhiên của nàng khiến hắn có chút thích thú.

Ngươi nguyện ý rời bỏ gánh hát đi theo ta chứ?

Lời nàng nói ra vừa đúng việc hắn đang muốn làm nhất, hắn đã sớm

ngán ngẩm chán chường hoàn cảnh trong gánh hát, vừa quyết định sẽ ghi
danh theo đuổi nghiệp khoa trường. Có lẽ được làm quan sẽ là chuyện vô
cùng thú vị, lúc ấy hắn chỉ nghĩ có vậy mà thôi.

Tiền đồ hoạn lộ bỗng chốc sáng bừng trước mắt, lòng cuộn sóng dạt dào,

nhưng không sợ hãi hoảng loạn, cũng chẳng hào hứng phấn chấn, hắn chỉ
đơn thuần tiếp nhận. Hắn vẫn luôn tin tưởng, chắc chắn rằng biết đâu thay
đổi hoàn cảnh sẽ có thể giúp mình tìm được thứ gì đó đáng để bản thân phải
trân trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.