HỒNG NHAN LOẠN - Trang 165

Từ khi được cứu khỏi sơn cốc, Quy Vãn trước sau vẫn mơ mơ màng

màng không biết bản thân đang ở chốn nào, hơn nữa vừa rồi mới khóc sướt
mướt một trận, tựa hồ đã khóc trôi rất nhiều thứ, lòng nàng mênh mang một
khoảng trống rỗng, tựa như một con rối gỗ bị người ta kéo cho nhảy múa.
Một phen quanh quẩn giữa vòng sinh tử thật như đã trải đủ mấy kiếp người,
tới giờ ngoảnh đầu trông lại, khoảnh khắc thấy thiếu niên, nàng sực tỉnh, lẽ
nào thực sự đã qua một đời rồi ư?

Thiếu niên này làm thế nào có thể hóa thành lớn mạnh đến thế, một mình

lạnh lẽo trong gió, gió dữ thổi tung tóc hắn, mái tóc mềm mại rối bời, hỗn
loạn như tơ vò, gương mặt thanh tú đã đanh lại vài phần, nét mặt hiu quạnh
buồn thương, uất ức nói không nên lời, ánh mắt trong veo giờ phút này hóa
thành thâm trầm hun hút không thấy đáy. Gương mặt đã không còn nụ cười
như nước trước kia, hắn đứng đó không chút biểu cảm, toát ra khí chất kiên
nghị, vững vàng.

Kinh ngạc trước những biến hóa đột ngột của hắn, Quy Vãn trầm ngâm

hỏi: “Tu Văn, ngươi làm sao vậy?”

Bị giọng nói dịu dàng của nàng lay tỉnh, sung sướng dậy lên trong lòng

Quản Tu Văn, hắn đã đứng lặng hồi lâu, đã thấy nàng sướt mướt đổ lệ, nàng
ngỡ ngàng, nàng lơ đễnh bất an, hắn đều thấy cả; nhưng nàng trước sau vẫn
không chú ý tới hắn, không nhận ra hắn. Vậy là hắn cứ chờ, cuối cùng cũng
chờ được tới khi nàng khẽ gọi hắn.

Thoáng chốc, tựa như nghe được tiếng băng giá của lòng mình vỡ vụn,

Quy Vãn tròn mắt nhìn thiếu niên mỉm cười thân mật, vẫn nụ cười trong
suốt như nước trước kia, giống như tất thảy khốc liệt vừa rồi chỉ là giả dối,
thiếu niên trước mặt vẫn là Quản Tu Văn ngày trước, chưa từng thay đổi.
Nàng an lòng, thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm của Quản Tu Văn vừa rồi thật
khiến người ta có phần sợ hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.