HỒNG NHAN LOẠN - Trang 164

“Lâm tướng quân!” Quy Vãn khẽ tránh khỏi vòng tay Lâu Triệt, có phần

ngại ngùng vì việc khóc lóc ban nãy, lễ phép mỉm cười nói với Lâm Thụy
Ân: “Đa tạ ơn cứu mạng của ngài.”

Lâm Thụy Ân gật đầu, bị nước mắt nàng làm cho chấn kinh, không sao

dời mắt được.

“Lâm Tướng quân!” Lời Lâu Triệt lạnh lùng cắt đứt ánh nhìn đăm đăm

của Lâm Thụy Ân, Lâm Thụy Ân nhìn thẳng vào đôi mắt trầm tĩnh phẳng
lặng của chàng.

Lâu Triệt do dự một chút, rốt cuộc lên tiếng, dẫu ít nhiều không cam lòng

nhưng vẫn có vài phần cảm kích: “Lâm Tướng quân, ơn ngài cứu thê tử, ta
cảm kích vạn phần. Sau này có điều gì cần tương trợ, xin ngài cứ có lời, ta
còn nợ ngài một món nhân tình.”

Lâm Thụy Ân không đáp, mặt không đổi sắc, tựa hồ lời nói ban nãy

không hề liên quan gì tới mình. Một nhóm đại phu đã sớm chờ sẵn một bên,
thừa dịp này chạy tới, mọi người ồn ào xúm về phía Lâm Thụy Ân, thay
nhau kiểm tra vết thương, xử lý thương thế.

Trước sự im lặng của Lâm Thụy Ân, Lâu Triệt cũng chẳng buồn bực,

Lâm Tướng quân nổi danh lãnh mạc, bản thân đã hứa hẹn với hắn, cũng
chẳng quản hắn có muốn tiếp nhận hay không. Cảm nhận được một trận gió
quét qua sơn cốc, Lâu Triệt vội vã kéo Quy Vãn sát vào trong lòng. Nàng
vừa rớt xuống sơn cốc, tới giờ trời vừa hửng sáng, tiết trời lạnh lẽo, chỉ ngại
thân thể nàng không dược khỏe, chàng ôm nàng sát vào lòng, xoay người
định trở về lều trại.

Quay lại mới phát hiện một thiếu niên vẫn yên ắng đứng sau, thoáng

trông thấy hắn, cả Lâu Triệt và Quy Vãn đều kinh ngạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.