HỒNG NHAN LOẠN - Trang 179

Hoàng thượng gật đầu, đồng ý với phương pháp này, nhẹ phất tay cho sứ

giả Nỗ tộc đã chờ sẵn ngoài điện nãy giờ vào triều.

Một nam tử ngoại tộc chậm rãi bước vào điện, dáng người cường tráng,

nét mặt cương nghị, thoạt trông là biết đường đường một đấng anh hào.
Thái độ chừng mực, cước bộ vững vàng mạnh mẽ, y tiến thẳng vào giữa
điện, hướng về phía Hoàng thượng khẽ cúi đầu.

Nghiêm Cương đứng bên xốn mắt nhịn không được, lên tiếng khiển

trách: “Thấy Thánh thượng của chúng ta, cớ gì không quỳ lễ?”

Sứ thần vẻ nghiêm túc, thanh âm sang sảng đáp rằng: “Cũng chẳng phải

Đại vương của chúng ta, cớ gì phải quỳ lễ?” Thái độ gan dạ, khí khái, thật
khiến người ta không dám khinh dễ.

Nghiêm Cương còn muốn tiếp tục tranh cãi liền nhận được cái phẩy tay ý

ngắt lời của Hoàng thượng, Hoàng thượng nhìn xuống sứ thần, lên tiếng
hỏi: “Ngươi vất vả đường sá xa xôi tới đây có chuyện gì?”

“Thần phụng mệnh Hoàng tử điện hạ, đặc biệt tới đây xin cầu hòa.”

Vừa rồi râm ran bàn tán, suy đoán là một chuyện, giờ đây được nghe

đích thân sứ thần nói ra lại là một chuyện khác, cả triều đình tức thời lại xôn
xao, tiếng xì xào bàn tán vang động bốn bề.

Sứ thần thấy quần thần túm tụm lại bàn tán, Hoàng thượng có vẻ sửng

sốt, mới tiếp lời: “Hoàng tử đã chuẩn bị ba món lễ vật xin dâng cho Thiên
tử Khải Lăng quốc, để bày tỏ lòng thành cầu hòa.”

Thanh âm vang dội khắp đại điện, mọi người phục hồi tinh thần, chăm

chú nhìn lại sứ thần, Hoàng thượng cũng có chút khó hiểu và nghi hoặc,
người Nỗ tộc nổi danh hiếu chiến, thiên tính dã man, bấy lâu vẫn là mối họa
trong lòng Khải Lăng quốc, tựa như một khối u ác tính cắt mãi không rời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.