HỒNG NHAN LOẠN - Trang 177

Lâu Triệt đang dõi vào mình, hắn xoay người nhìn chàng, cung kính gật đầu
gọi một tiếng “Tiên sinh”, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa vặn tới tai
Lâu Triệt.

Lâu Triệt mơ hồ “ừ” một tiếng, không nói thêm gì, bước chân không

ngừng tiến sâu vào giữa đại điện, đứng phía trái long ỷ, song song với Đoan
vương.

Đoan vương trông thấy Lâu Triệt, bật cười sang sảng một tiếng, mở

miệng hỏi: “Nghe nói gần đây Tướng phủ đã mời về vài vị cao nhân đương
thời, Thừa tướng chăm chỉ học hành nghiên cứu như vậy, thật khiến bổn
vương vô cùng bội phục.”

“Đâu có, đâu có, Đoan vương thông thái học rộng hiểu nhiều, Lâu Triệt

nào dám so sánh.” Lâu Triệt cũng châm biếm lại, trong lòng ngầm cảnh
giác, thật không ngờ Đoan vương có thể nghe ngóng được tin tức trong
Tướng phủ rõ ràng đến vậy. Nghe Đoan vương nhắc tới chuyện này, chính
Lâu Triệt cũng phiền muộn không ngớt.

Chuyện Tướng phủ mời thầy tới thật ra là ý của Quy Vãn, từ sau vụ án

“Hộ Quốc tự” tới nay, dẫu Hoàng hậu vẫn có thể giữ được địa vị nhưng gần
như bị giam lỏng trong cấm cung. Một tháng nay Quy Vãn không hề nhắc
lại chuyện đã xảy ra trong doanh trướng hôm ấy, mọi cử chỉ hành động vẫn
trước sau như một, nhưng chàng lại cảm thấy có điểm gì đó không phải.
Lần này nàng đột nhiên mời mấy vị sư phó từ khắp nơi tới phủ, tất cả đều là
những vị sư phụ học vấn uyên thâm, những chiến lược gia, quyền mưu gia
danh tiếng lẫy lừng, Lâu Triệt mơ hồ có chút bất an.

Phần lớn mọi việc Lâu Triệt vẫn luôn thuận theo Quy Vãn, nghĩ nàng

nghỉ ngơi điều dưỡng hơn nửa tháng thân thể mới khá lên, trong lòng lại có
chút âu lo. Chàng không muốn kéo cả Quy Vãn vào vòng xoáy quyền lực
khốc liệt, thà rằng cả đời bảo vệ chở che cho nàng. Nếu không có chuyện
của Hoàng hậu, Lâu Triệt chợt cảm thấy bất đắc dĩ cảm khái, một câu thế sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.