HỒNG NHAN LOẠN - Trang 204

ngoại thành, đến khi hắn đậu Trạng nguyên lại có lệnh truyền xuống, rằng
nếu không có thông báo trước sẽ không được vào viện. Hiện giờ chủ tử
không có tại phủ, chuyện này biết xử lý ra sao? Mà ngẫm lại, Trạng nguyên
gia thân thiện dịu dàng, chủ nhân có điều phòng bị người này thật thiếu đạo
lý quá.

Giữa lúc còn đang tiến thoái lưỡng nan, quản gia bất ngờ đi ngang qua,

bắt gặp Quản Tu Văn, quản gia ngây người một lát rồi cười ha ha tiến lại.
Lão khẽ khom người, lên tiếng chào hỏi: “Lão nô còn chưa tới chúc mừng
Quản công tử, thật là sơ suất quá…” Giọng nói rất đỗi thiết tha, thành khẩn
động lòng người.

“Đâu có.” Quản Tu Văn tiến lên một bước, nở nụ cười thân thiện như

dòng nước khiết chảy suốt tận nguồn: “Ta còn chưa tạ ơn ngài trước kia hết
lòng chiếu cố cơ mà."

Hai người hàn huyên hồi lâu, đều có chút cảm giác quyến luyến bịn rịn,

rồi như vô tâm, Quản Tu Văn hỏi một câu: "Ta muốn vào trong viện cảm tạ
ơn tái tạo của phu nhân, chẳng biết như vậy có tiện hay không?”

Quản gia cũng thoáng hiện nét lúng túng ngại ngần, nhớ tới lời Tướng

gia từng phân phó xuống, lão không dám tự mình quyết định cho người này
vào; lại đảo mắt chăm chú nhìn sang Quản Tu Văn bên cạnh, nét mặt hồn
nhiên, thanh khiết, trong lòng không khỏi than thầm, thiếu niên nhã nhặn
thân thiện như vậy có thể gây thương tổn gì được chứ. Hơn nữa, nói sao thì
hắn vốn là người đích thân phu nhân đưa về phủ, giờ muốn được vào cảm tạ
ơn nghĩa âu cũng là lẽ thường tình trên đời. Nghĩ tới đây lòng thoáng buông
lơi, lão thấp giọng nói: "Mời Quản công tử vào, xin cẩn thận chớ để người
khác thấy, phu nhân đang nghỉ ngơi ở thư phòng phía hậu đình.”

Mỉm cười khẽ gật đầu cảm tạ, Quản Tu Văn lướt qua đám người, hướng

về phía hậu viện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.