HỒNG NHAN LOẠN - Trang 208

Quản Tu Văn từ đầu đến cuối giữ một nụ cười rạng rỡ trên môi, theo

cổng sau rời Tướng phủ, tâm tình vui vẻ không thể che giấu, hắn tiến thẳng
đến xe ngựa, ngoái đầu nhìn lại Tướng phủ nguy nga, trầm ngâm chốc lát
rồi xoay người lên xe, lệnh cho mã phu chờ đợi đã lâu: “Đi thôi!”

Xe ngựa chậm rãi rời phủ Thừa tướng, mã phu là một tráng niên ngoài ba

mươi tuổi, thật thà chất phác, không bao giờ để tâm dò xét hay can dự vào
chuyện của chủ nhân, con người đặc biệt chính trực, thẳng thắn. Y hỏi:
“Công tử, giờ ta quay về phủ Trạng nguyên sao?” Hoàng thượng đã ngự
ban cho tân khoa Trạng nguyên một tòa phủ đệ, dẫu chưa kiến tạo hoàn hảo
nhưng đã có thể chuyển vào ở.

“Không cần!” Thanh âm sang sảng dứt khoát từ trong xe truyền ra, “Tới

dịch quán gặp sứ giả Nỗ tộc!”

Mã phu sửng sốt quay đầu lại, vốn muốn mở miệng hỏi gì cuối cùng lại

thôi. Việc của chủ tử, không hỏi tới, không nói thêm vào, không nhiều
chuyện xôn xao, ấy mới là nguyên tắc của kẻ làm nô bộc.

Đột nhiên, Quản Tu Văn chợt hỏi: “Khi nào thì sửa sang xong phủ Trạng

nguyên?” Thanh âm đều đều nghe không ra âm sắc bổng trầm.

“Bẩm công tử, còn khoảng hơn hai tháng nữa.” Cung kính trả lời, mã

phu lại hỏi tiếp: “Công tử, trong viện nên trồng hoa gì thì đẹp? Hay là trồng
thạch lựu đi, sắp sang mùa hạ rồi, hoa lựu trông cũng đẹp mà còn có quả ăn
được nữa..."

“Trồng hoa mai.” Một tiếng lạnh lùng vang lên cắt đứt màn lý luận dài

dòng lan man của gã mã phu.

Mã phu kinh ngạc hỏi: “Hoa mai? Đông qua rồi, cây trơ trụi thế thì có gì

đẹp…”, nhưng không thấy người trong xe có phản ứng gì, biết ngay lời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.