HỒNG NHAN LOẠN - Trang 209

mình nói cũng chẳng thấm vào đâu, chuyện công tử đã quyết làm gì có ai
lay chuyển nổi.

Cách một tấm rèm, tiếng lải nhải của mã phu còn truyền tới bên tai,

Quản Tu Văn phớt lờ. Trồng hoa gì ư? Đương nhiên phải là hoa mai… Đưa
tay cầm lấy chiếc hộp trong xe, nhẹ nhàng mở hộp ra, cuộn tranh lụa còn
nằm bên trong, hắn thất thần nhìn cuộn tranh, bất giác nhếch môi cười cười.

Ngẫm ngợi một hồi, hắn đóng nắp hộp, ý cười trên miệng cũng lặn mất

tăm, nhớ tới Quy Vãn hôm nay mệt mỏi ngủ vùi giữa ban ngày, nhất định vì
đêm qua bị đám người Nỗ tộc tìm tới dò xét quấy phá, xem chừng đám
người này hành động vô cùng nhanh chóng, thật không uổng công hắn để lộ
ra tung tích người trong họa cho bọn chúng. Hàn quang lóe sáng trong mắt,
sắc mặt Quản Tu Văn bỗng chốc u ám phiền muộn, miệng khẽ lẩm bẩm:
“Còn rất nhiều chuyện phải làm…”

Bàn tay nhè nhẹ mân mê chiếc hộp gỗ, Quản Tu Văn nhắm nghiền hai

mắt, nghĩ ngợi xa xăm…

Lâu Triệt cũng vậy, mà Nỗ tộc cũng thế, tất cả đều không có quyền sở

hữu bức tranh này, hắn gắt gao nắm lấy chiếc hộp, vì dùng sức quá mạnh,
ngay cả đốt xương cũng thấp thoáng chuyển sang trắng bệch...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.