HỒNG NHAN LOẠN - Trang 22

Hoằng Viễn đại sư có chút kinh ngạc, ngài liếc nhìn Quy Vãn một cái,

ánh nhìn chăm chú chứa đầy cảm giác trang nghiêm. Đầu hơi cúi, chuyện
vừa xảy ra lại hiện ngay trước mắt.

Thiếu nữ vừa vào kia tên gọi Diêu Huỳnh, người cũng như tên, nhan sắc

như mộng ảo, tựa như luôn có một vẻ u sầu bao phủ quanh nàng, dung mạo
xinh đẹp mãi ẩn ước tầng tầng ưu sầu khắc khoải. Nàng xin một quẻ, là quẻ
tốt, chẳng những là quẻ tốt mà còn là quẻ tốt nhất trong những quẻ tốt, từ
ngày ngài xuất gia Hồng Phúc tự tới nay đã gần bốn mươi năm, mới thấy
một người duy nhất bắt được quẻ này. Người ấy, vốn là Thái hậu đời trước,
phú quý vinh hoa thiên hạ vô bì. Đáng tiếc, sau này vì dây dưa tới vụ án
Thái tử mà chịu liên lụy, một ly rượu độc vùi một kiếp hoa.

Hôm nay lại được chứng kiến quẻ “Đế Vương Yến”, trăm mối cảm xúc

ngổn ngang vò xé cõi lòng Hoằng Viễn đại sư. Xưa có truyền thuyết rằng
nữ tử nào rút được quẻ này ắt trở thành nhân tố xáo động khắp lượt triều
cang, khiến cho giang sơn một phen rung chuyển đổi dời. Thái hậu đời
trước bắt trúng quẻ này cũng từng chuyên quyền triều chính, hiếp đáp
Thánh thượng. Lẽ nào nữ tử rút phải quẻ này lại có dính dáng tới vương
quyền?

Nữ tử xinh đẹp nhường ấy, cớ gì lại bước vào con đường quyền thế hư

hoa phù phiếm kia?

“Đại sư à…” Quy Vãn khe khẽ lên tiếng. Hôm nay Hoằng Viễn đại sư có

chút kì lạ, nét trầm lắng nặng nề trên mặt không hợp đệ tử Phật môn chút
nào, tựa như gương sáng bỗng chốc phủ mờ bi ai chốn hồng trần.

Hoằng Viễn lấy lại bình tình, ngài nhìn thiếu nữ tuyệt đại phong hoa

trước mắt, trầm trầm an tĩnh cất giọng: “Nếu Dư thí chủ đã có lòng xin quẻ,
lão tăng cũng xin thành tâm giải quẻ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.