HỒNG NHAN LOẠN - Trang 223

Nghe đại ca nói vậy, Quy Vãn vẫn không hề phản ứng, chỉ nhàn nhã ngả

người, một tay nâng cằm, dáng vẻ thảnh thơi như không hề lưu tâm, bình
tĩnh chờ đợi. Thấy vậy, Dư Ngôn Hòa thầm than một tiếng, nhỏ giọng tiếp
lời: “Huỳnh phi mang thai, nghe nói sớm nay đột nhiên đau bụng dữ dội,
tình hình vô cùng nghiêm trọng, hiện giờ muốn triệu muội phu hồi cung
gấp.”

Quy Vãn không phản ứng gì, cầm lấy cây tăm trúc xiên một trái dâu tây

đưa lên miệng, khẽ nhai, trước sau vẫn im lặng. Dư Ngôn Hòa có chút sốt
ruột, nhịn không được nói dồn: “Đây cũng chẳng phải tin tốt lành gì, Hoàng
hậu…” Lời vừa thốt ra, bắt gặp ánh mắt mang ý khiển trách của Quy Vãn
liền khựng ngay lại, Dư Ngôn Hòa có chút hổ thẹn, lúc này mới nhớ ra
quanh họ còn có người khác.

“Quy Vãn!” Thanh âm ôn hòa vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của hai

người, Lâu Triệt thong dong ruổi ngựa lại gần.

Miệng hé ra một nụ cười dịu dàng, Quy Vãn nhìn Lâu Triệt, hỏi: “Đã xảy

ra chuyện gì sao?”

Áy náy trào dâng trong lòng, Lâu Triệt chăm chú ngắm nhìn người trong

xe, còn nhớ hai hôm trước rời kinh thành, ban đầu đã định sẽ cùng Quy Vãn
tiễn Dư Ngôn Hòa một đoạn rồi đưa nàng đi chơi tránh nắng một chuyến, vì
thế suốt dọc đường đi, trong cung mấy phen phái người giục giã trở về
chàng đều lờ đi. Nhưng hiện tại... Siết chặt phong thư trong tay, Lâu Triệt
cảm thấy khó xử tới cực điểm.

Nhận ra sự do dự và khó xử của chàng, Quy Vãn chuyển mắt nhìn xa

xăm, nụ cười nhàn nhạt vẫn đọng trên khóe môi nhưng sóng mắt khẽ lưu
chuyển, lóe lên một tia cô tịch, thất vọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.