HỒNG NHAN LOẠN - Trang 232

Lạt Tây Thi nàng đây đã gặp qua vô số kiểu người nhưng trước sau vẫn

không thể đoán ra thân phận thật sự của vị khách quý kia. Có điều, chỉ nhìn
những chuyện diễn ra suốt mấy ngày qua cũng có thể thấy đây chắc chắn
không phải chuyện thưởng trà luận văn đơn giản, nhưng mấu chốt ở đâu
nàng nhất thời chưa thể nói được.

“Phu nhân, tới rồi ạ!” Thanh âm thô kệch, tùy tiện của Tiểu Nhai Tử

vang lên khiến nàng sực tỉnh, nhìn khắp đại sảnh một lượt chợt thấy thật
nhức đầu, chẳng lẽ nho sinh trong thiên hạ rảnh rỗi quá chạy hết tới đây
sao?

Dẫu trong dạ thầm khóc than không ngớt, ngoài mặt Lạt Tây Thi vẫn vui

vẻ tươi cười, đon đả tiếp đón đám người chen chúc nhau trong đại sảnh:
“Các vị, hôm nay dậy sớm vậy sao?”

Phân nửa đám văn sĩ có mặt ngẩng đầu nhìn người phụ nữ yêu kiều bước

trên lầu xuống, một người ăn mặc kiểu thư sinh, vóc người cao gầy đứng
dậy hành lễ: “Phu nhân, chẳng hay ‘công tử’ đã dậy chưa?”

Tất cả người tụ hội tại sảnh đường hôm nay đều không biết tên tuổi danh

tính vị quý nhân kia, thậm chí có người còn chưa từng gặp mặt “y”, dẫu biết
đối phương rất có thể là một tiểu thư, nhưng nghe tất cả tùy tùng đều gọi y
một tiếng “Công tử”, vậy là, một chữ “Công tử” đã thành danh xưng đế chỉ
riêng người này.

Trên mặt treo nụ cười nghề nghiệp, Lạt Tây Thi đáp: “Các vị đâu phải

không biết giờ giấc ‘Công tử’ thức dậy, có đến sớm chờ đợi cũng vô dụng
thôi, qua một canh giờ nữa các vị hãy đến đi.” Nàng khẽ vung tay, khuyên
họ trở về, đáng tiếc người trong sảnh chẳng mảy may phản ứng, không một
ai muốn đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.