HỒNG NHAN LOẠN - Trang 238

Đoàn khách vừa tới có cả thảy sáu người, khách dừng xe xuống ngựa, ý

cười trên miệng Lạt Tây Thi càng đậm, lòng thầm tính toán, hai hôm nay
dịch trạm lời thêm một khoản của phi nghĩa, nhưng nhìn đoàn người tiến
vào, ý cười đông cứng lại trên miệng nàng. Sáu người khách ăn mặc cổ
quái, khác xa kiểu cách người Khải Lăng quốc, rõ ràng xuất thân Nỗ tộc.
Có điều Nỗ tộc và Khải Lăng quốc xưa nay đối địch, dịch trạm nhà nàng
chưa từng đón tiếp người Nỗ tộc. Tiến lên trước vài bước, Lạt Tây Thi chắn
đường nhóm khách, cười cười cự tuyệt: “Các vị, dịch trạm nhà chúng tôi
bữa nay hết phòng mất rồi.”

Một nữ tử dáng dấp xinh đẹp trong nhóm khách lạ mỉm cười tươi rói với

Lạt Tây Thi, nàng còn chưa kịp tán thưởng nụ cười rực rỡ ấy đã thấy trước
mắt tối sầm, bất giác khuỵu xuống...

“Mạc Na, hành động đừng quá phô trương, cẩn thận bị phát hiện.” Nam

tử trẻ tuổi đứng sau khẽ quát một tiếng, người này thân thể tráng kiện, vóc
dáng cao lớn hơn hẳn nam nhân Khải Lăng quốc, lộ ra khí chất anh tuấn bất
phàm. Cặp mắt sắc bén như mắt chim ưng, sáng ngời bá khí anh dũng hiên
ngang, hoàn hảo không tỳ vết.

“Vương tử an tâm, hiện tại trong sảnh không có ai, sẽ không bị phát hiện

đâu.” Nữ tử tên gọi Mạc Na duyên dáng mỉm cười, đúng là diễm lệ vô song,
vô cùng động lòng.

Nhè nhẹ gật đầu, nam nhân hướng ánh mắt phức tạp quét về phía cầu

thang lên lầu. Trên lầu cao kia chính là “y” sao, là người đã cứu hắn trong
đêm trăng rồi lại tính kế hại hắn đó ư, là người khiến hắn không lúc nào an
lòng, người khiến hắn mê mẩn thần hồn cũng oán hận thấu xương…

Tiểu Nhai Tử vẫn mải gà gật trong mộng hoàn toàn không hay biết đã có

sáu kẻ lạ mặt lẻn vào dịch trạm trong đêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.