HỒNG NHAN LOẠN - Trang 310

kiến lại thấy Quy Vãn trát một lớp bột phấn đen đúa dày cộp trên mặt, dáng
vẻ khổ sở chật vật, chỉ còn đôi mắt sâu thẳm tỏa ra cảm giác thấu triệt, rực
rỡ như tinh tú. Lâu Thịnh không dám mạo phạm, lập tức dời tầm mắt, chỉnh
đốn lại suy nghĩ, rồi bẩm báo: “Tướng gia đang gấp rút ngày đêm tới ải
Ngọc Hiệp, hai ngày nữa chắc sẽ tới nơi. Mời phu nhân theo tiểu nhân về ải
Ngọc Hiệp trước ạ.”

Nghe tới đây, Lâm Nhiễm Y đứng cạnh cuối cùng cũng không nhịn nổi,

mở miệng lẩm bẩm: “Tướng gia? Cô là thê tử của Thừa tướng Lâu Triệt
sao?”

Quy Vãn khẽ gật đầu thừa nhận, Lâu Thịnh bên cạnh cung kính nói:

“Phu nhân, nơi này không thể ở lâu, quân lính Nỗ tộc có vẻ không muốn
buông tha, sắp đuổi tới mất.”

Nhắc tới quân lính Nỗ tộc, cảm giác mũi tên xoẹt qua tay áo vừa rồi lập

tức trở lại trong óc, Quy Vãn lạnh toát sống lưng, đồng ý với đề nghị của
Lâu Thịnh, mà Lâm Nhiễm Y cũng không phản đối. Đợi nàng ta kiềm chế
được con ngựa hóa điên khi nãy, ba người hai ngựa bọn họ lập tức phóng
thẳng về phía Đông.

Lâu Thịnh có vẻ rất thông thuộc địa hình vùng này, y dẫn Lâm Nhiễm Y

và Quy Vãn xuyên qua Lục Hải, chạy suốt một ngày một đêm, cuối cùng
cũng chạy tới trước cửa ải Ngọc Hiệp.

Thân thể mệt mỏi cực độ, nhìn thấy ba chữ lớn đề “Ải Ngọc Hiệp”, Quy

Vãn chợt nảy sinh cảm giác giống như được giải thoát. Qua gần một tháng
rưỡi lưu lạc lữ thứ, cuối cùng nàng đã trở lại. Giữa lúc lòng còn đang cảm
khái, chợt thấy cổng thành đã mở rộng, một đoàn binh thủ thành ào ra khỏi
cửa, vừa thấy ba người họ, quân lính lập tức tản sang hai phía, xếp thành
hàng ngũ chỉnh tề. Một người khôi giáp bạch vũ, xỏ giày thanh đằng, dáng
vẻ cao ráo tuấn dật, gương mặt anh tuấn, băng lãnh như sương chậm rãi
bước khỏi cổng thành - nào ngờ lại là Lâm Thụy Ân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.