HỒNG NHAN LOẠN - Trang 312

một khoảng trời xanh thẳm trước mắt. Giữa lúc mơ mơ màng màng, nàng
cảm thấy một bàn tay to lớn rất đỗi ấm áp vươn tới, đỡ lấy nàng, khiến nàng
có thể bình yên chìm vào cơn mộng.

Lúc Quy Vãn đột nhiên ngất lịm đi, cả Lâu Thịnh và Lâm Nhiễm Y đều

đồng thời định đưa tay tới đỡ, nhưng chưa kịp phản ứng đã thấy Lâm Thụy
Ân vọt tới, ôm chặt Quy Vãn vào lòng, gương mặt tái xanh thoáng hiện vẻ
hốt hoảng và đau lòng, hoàn toàn không hề chú ý tới phản ứng của những
người xung quanh, bế lấy người đang nằm gọn trong lòng, gấp gáp chạy về
phía nội thành, bỏ lại tất cả mọi người đang ngây ngốc đứng đó.

Binh lính kinh ngạc không ngớt, Lâm Nhiễm Y và Lâu Thịnh đứng trân

tại chỗ, hai mắt hướng về phía cổng thành, một người thản nhiên, người kia
ảm đạm, một người kinh hãi, người kia ưu sầu.

Ánh sáng dịu dàng xuyên qua đáy mắt, Quy Vãn từ từ hé rèm mi, bắt gặp

một cặp đồng tử trong suốt, nét băng lãnh thường ngày giờ đây đã biến mất
không vết tích, tất cả chỉ còn là những đường nét nhu hòa, ấm áp của vị
Tướng quân lãnh mạc. Quy Vãn mỉm cười dịu dàng như gió, khẽ gọi: “Lâm
Tướng quân?”

Vừa muốn giơ tay lên, nàng liền phát hiện ra bàn tay mình đang nắm lấy

tay đối phương, Quy Vãn xấu hổ cả kinh, lập tức buông tay.

Bàn tay trống không, Lâm Thụy Ân liền thu tay lại, khôi phục dáng vẻ

lạnh lùng: “Thế nào rồi? Thân thể khá hơn chứ?”

“Vâng.” Quy Vãn khẽ lên tiếng, nhẹ nhàng cựa thân mình, cảm thấy đã

khá hơn một chút, nàng nhìn Lâm Thụy Ân, lòng cảm kích vô hạn: “Nhờ có
Tướng quân.”

“Đâu có, phu nhân khách khí rồi!” Không biết là thất vọng hay gì, nhưng

hình như hắn không hề muốn nghe hai chữ “Cảm ơn” từ miệng nàng nói ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.