HỒNG NHAN LOẠN - Trang 317

Triệt từ khi bước qua cửa, Quy Vãn bất giác lên tiếng phá tan không khí
nặng nề.

Không đôi co với nàng, khóe môi Lâu Triệt cong lên một đường như có

như không, đôi mắt sâu thẳm chăm chú hướng về phía Quy Vãn, ánh mắt
phức tạp thoáng hiện chút nhu tình. Chàng đưa tay vuốt ve gò má nàng, bàn
tay như thể đã bị hút chặt vào làn da mịn màng tinh tế kia, gương mặt tràn
ngập tha thiết yêu thương, chàng dịu giọng xót xa: “Gầy quá!”

Tiếc thương ri rỉ lan tỏa trong không gian, ngay cả ánh mặt trời rực rỡ

cũng như váng vất mê say, ảm đạm đi vài phần.

Cảm thấy thân thể mình cứng đờ thiếu tự nhiên, Lâm Thụy Ân không

buồn bận tâm đến niềm chua chát đang dần trỗi dậy trong lòng, hắn đứng
bật dậy, động tác gãy gọn mà đầy sức mạnh: “Lâu Thừa tướng đường xa
khó nhọc, ta không quấy rầy nữa!”

“Tướng quân!” Thân mình hắn sững lại bởi thanh âm trong vắt mà du

dương nọ, Lâm Thụy Ân quay đầu, bắt gặp nụ cười nhàn nhạt của Quy Vãn,
bên tai còn văng vẳng một lời thật thành tâm: “Cảm tạ ngài.”

Bản chất lãnh tuấn không che giấu nổi một phút buông lơi cõi lòng, Lâm

Thụy Ân lộ ra một ánh mắt phức tạp, chợt lóe lên trong khoảnh khắc liền
biến mất, gật đầu, vén rèm rời đi.

Ánh dương bên ngoài quân trướng vẫn xán lạn, thế nhưng Lâm Thụy Ân

không cách nào cảm nhận nổi vẻ rực rỡ lúc ấy, vùng quay người, hắn bắt
gặp Lâm Nhiễm Y đứng cách đó không xa, bèn tiến lại phía trước, gương
mặt lạnh lẽo thoáng hiện một nét dịu dàng: “Tỷ tỷ.”

“Thụy Ân!” Nét mặt Lâm Nhiễm Y vô cùng nghiêm trang, thậm chí còn

mang một chút nghiêm túc khó gặp, nhẹ giọng cất lời: “Tỷ muốn nói
chuyện với đệ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.