HỒNG NHAN LOẠN - Trang 346

Rất khó có thể chấp nhận thái độ thản nhiên đến mức ấy của Quy Vãn,

Huỳnh phi cau mày: “Ta không biết vì sao nàng muốn giúp đỡ Hoàng hậu,
bất quá chỉ một lần này thôi. Sau này, Lâu Triệt cũng không để nàng làm
vậy nữa đâu.”

“Vậy sao? Nếu đã vậy, nương nương cần gì phải kinh hoảng đến thế.”

Mái tóc đen bị gió cuốn bay, Quy Vãn nhẹ vuốt lại mớ tóc dài, bởi Huỳnh
phi từng bước áp sát khiến nàng có chút bực bội.

“Cảm tình là thứ bất đồng tùy hoàn cảnh, nhưng những thứ tình cảm đã

trải qua tôi luyện của năm tháng, dù có khó khăn đến đâu, cũng vĩnh viễn
không thay đổi, nàng có tin vậy không?”

Lời có điều ám chỉ.

“Thần thiếp tin.” Quy Vãn đột nhiên chỉ về phía cánh cửa lớn trước cổng

cung điện, ánh đèn xanh biếc hắt ra tựa như đang chờ đón hai vị khách đến
muộn, “Nương nương, chúng ta tới rồi.”

Ánh mắt thoáng ảm đạm, Huỳnh phi bất động tại chỗ.

“Nương nương, đường dẫu dài cũng có ngày đi hết, chúng ta vào đi

thôi.”

“Ta sẽ không buông xuôi đâu…” Đối mặt với Quy Vãn, nhìn đèn đuốc

sáng rực trước mắt, Huỳnh phi nói như lập thệ: “Ta đã bỏ lỡ một lần, sau
này sẽ không sai thêm lần nữa.” Buông lại một câu, nàng tiến thẳng về phía
trước, dứt khoát không do dự.

Thấy bóng lưng Huỳnh phi hướng về phía ánh sáng rực rỡ, Quy Vãn u

sầu buông tiếng thở dài: “Si tình đến vậy, khiến người ta vừa thương vừa
hận…” Rồi cũng cất bước, nàng tiến vào đại điện xôn xao tiếng nói cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.