HỒNG NHAN LOẠN - Trang 399

cửa vào đường hầm bên điện Ngự Càn cũng chẳng có tác dụng gì. Lòng
thầm than một tiếng, Quy Vãn vừa lo vừa sợ, người này làm việc kín kẽ chu
toàn như vậy, có thể lừa gạt tất cả chúng dân thần tử, quả nhiên thâm sâu
khó lường, không dò tới đáy.

Hoàng cung này đúng là chốn đất thiêng ẩn giấu người tài, ai nấy chẳng

phải kẻ tầm thường. ý nghĩ này vừa xoẹt qua trong óc, Quy Vãn nhẹ nở nụ
cười giễu cợt, bước chân vào điện.

Nơi đây hoàn toàn khác với điện Ngự Càn, khắp điện không nhiễm một

phân xa hoa, loè loẹt, hào nhoáng thường thấy, không thấy muôn hồng ngàn
tía diễm lệ huy hoàng, không có lưu ly mã não trân quý, trong ngoài chỉ toát
lên không khí trầm tĩnh mực thước, cao nhã mà sáng sủa, sạch sẽ thanh
khiết, không lấm bụi trần. Thật ngạc nhiên, giữa chốn thâm cung lầu son
gác tía vẫn sót lại một nơi thanh tịnh đến vậy. Quy Vãn đảo mắt nhìn chung
quanh, định thần đánh giá.

Trịnh Lưu thong thả đến bên bàn sách trong điện, đẩy cánh cưa sổ, tức

thì hương thơm nhàn nhạt của cỏ cây hoa lá ùa tới vấn vương bên cánh mũi,
từng làn gió nhẹ hây hây lướt qua da thịt. Quy Vãn cũng theo lại, nhìn động
tác của Trịnh Lưu, chờ đến khi y xoay người lại, nhàn nhã nói: “Chúng ta sẽ
cược ở đây.”

Nương theo ánh mắt y, thấy hoa viên phủ Thừa tướng ánh lên trong mắt,

Quy Vãn thất kinh, trầm tư rất lâu mới nhớ ra nơi đây là hậu viện Cảnh
Nghi cung của Huỳnh phi, giống với sân vườn phủ Thừa tướng như đúc.
Nàng nghiêng đầu yêu kiều, tú lệ, mỉm cười hỏi: “Cược viện này sao?”

“Tất nhiên không phải!” Trịnh Lưu giơ tấm thuỷ tinh trong tay lên, đặt

trước mặt, nhìn về phía trong viện, khẽ cười: “Cược người trong viện kìa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.