HỒNG NHAN LOẠN - Trang 409

Gió lạnh nổi lên khắp bốn phương bên thềm trước Cảnh Nghi điện, nụ

cười ôn hoà của Lâu Triệt che khuất ánh mắt bén nhọn, hư vô mù mịt, phất
tay áo rời đi.

***

Ánh trăng nhàn nhạt, hương hoa thoang thoảng, đóm lượn lập loè, tầng

khí nặng trĩu mờ mịt bên mép hồ, như sương như khói, tụ cả lại trên lớp
sóng xanh biếc nơi mặt hồ kia, nửa mơ màng nửa huyễn hoặc, nhành liễu
bên hồ xoài mình lả lướt, một bóng dáng xinh đẹp nhuộm ánh tím nhạt
đứng bên hồ, bàn tay vịn lấy nhành cây, những lọn tóc đen tung bay, dửng
dưng ngắm nhìn, tâm tư trùng trùng…

Khe khẽ buông tiếng thở hổn hển, lại chẳng dám quấy rầy người đang

mơ màng suy tư bên hồ, Đức Vũ công công ôm một bộ cung trang thanh
nhã dành cho nữ tử, nghiêm trang đứng xa khỏi bờ hồ.

Nắm bắt cơ hội trốn khỏi nội điện cung Ngự Càn, tưởng chừng hắn đã

chạy khắp ngõ ngách hoàng cung, không biết nàng có thoát thân được hay
không, cứ coi như có thể trốn thoát, quần áo đã hư hại đến vậy biết phải làm
sao? Xuôi ngược khắp nửa ngày, cuối cùng hắn cũng tìm thấy nàng đang
đứng bên hồ tại điện Sùng Hoa hẻo lánh này, lúc ấy mới thấy an tâm. Chăm
chú nhìn người bên hồ tựa như đang đắm mình trong thế giới riêng của bản
thân, dáng vẻ lơ đễnh thờ ơ như quyện thành một khối với cảnh sắc xung
quanh, tan trong ánh trăng bạc. Đức Vũ vừa hé miệng, muốn thốt ra tiếng
gọi, người bên hồ đã chậm rãi quay đầu lại, buông tiếng cười: “Đến rồi sao?
Đúng lúc lắm, ta đang lo, bộ dạng này làm sao xuất cung đây.”

“Phu nhân!”, hơi khom người xuống, Đức Vũ khoan thai đến gần, dừng

lại cách chừng năm bước chân, nhận thấy dáng vẻ bình thản của Quy Vãn,
nhịn không được cất tiếng hỏi: “Hoàng thượng…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.