HỒNG NHAN LOẠN - Trang 422

người một chuyện, mấy hôm trước thu nạp được một kẻ tài năng đầy mình
sách vở, chỉ đích danh muốn gặp người.”

Tách trà đưa tới bên môi, vì một lời này mà chưa kịp chạm miệng đã hạ

xuống, Quy Vãn chống tay kề má, cười nhàn nhạt: “Sao nào? Có kẻ muốn
gặp ta?”

“Thưa phải, y vừa nhác qua đã biết thiếp không phải chủ sự chân chính,

nói muốn diện kiến đích danh người chủ sự, người xem, y vừa tới.” Tựa
mình bên lan can cửa sổ, Lạt Tây Thi cười khẽ, lên tiếng.

Lòng thoáng lay động, Quy Vãn cũng đứng lên, trông xuống, sắc mặt

thoáng biến, lập tức quay đầu trở lại ngồi xuống, ý cười nhạt nhoà, lẩm
bẩm: “Sao y tới đây?”

Nghe được tiếng lầm bầm của Quy Vãn, Lạt Tây Thi xoay người, lòng

thoáng buồn bực, chưa kịp hỏi gì. Quy Vãn đã lộ nụ cười tao nhã như giễu
như nhại: “Tam Nương, đuổi y đi, đừng để y đánh hơi ra manh mối.”

“Lẽ nào ‘Công tử’ biết y?”. Chỉ trông qua hành động của Quy Vãn cũng

hiểu tâm tình người đối diện, Tam Nương không khỏi tò mò.

“Không quen thân, nhưng y chính là trung thần trung trinh của Hoàng

thượng…” Trút ra tiếng thở dài bi thảm, Quy Vãn nhấp một ngụm trà, nhìn
Tam Nương vâng mệnh xuống lầu đuổi kẻ vừa tìm tới, ánh mắt xa xăm lạc
vào tầng khói mỏng từ chén trà, nhuốm vài phần tản mát, “Cơn mưa này,
đến khi nào mới ngừng đây?”

“Hình như vẫn chưa đi!” Lạt Tây Thi liếc mắt trông xuống lầu, cảm thấy

có chút hứng thú, “Công tử, kẻ này rốt cuộc thân phận ra sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.