HỒNG NHAN LOẠN - Trang 432

khoái, tranh nhau buông tiếng ngợi ca, hòa chung với nhã hứng của Hoàng
thượng.

Vị Thám hoa đồng khoa với Quản Tu Văn gần đây luôn cảm thấy đau

khổ vì không cơ cơ hội thể hiện, gã lập tức tiến lên phía trước, nghiêm
chỉnh nói: "Ta cho rằng thiên hạ tam cảnh xưa nay, thiếu đi Phong Sơn, quả
là điều đáng tiếc."

Chúng quan tất thảy kinh ngạc, giữa chốn quan trường, a dua nịnh hót

vốn lẽ thường, nhưng tất thảy chỉ xa xôi bóng gió, tinh tế hơn cả là kẻ
không lộ liễu lưu lại vết dấu. Vị tân khoa Thám hoa mở miệng khoa trương
như vậy, khiến chúng quan đều cười thầm trong dạ, lạnh mắt trông nhau,
chờ xem rồi đây gã sẽ mất mặt ra sao.

Thấy mọi người đều chăm chú nhìn mình, gã Thám hoa đắc ý trong lòng,

không những chẳng dừng mà còn cao giọng: "Phong Sơn nhuộm đỏ mênh
mang, cảnh sắc này lộng lẫy hiếm thấy, dư sức so cùng tam cảnh lừng danh
thiên hạ, vậy mà lúc suy tôn tam cảnh thiên hạ, lại có thể quên không xếp cả
Phong Sơn vào, chẳng phải lạ kỳ sao? Ta đề nghị Hoàng... Công tử đề ngay
một chữ tại đây, xếp Phong Sơn vào một trong tứ cảnh."

Trịnh Lưu cười nhạt không đáp, chúng quan cười nhẹ, tam cảnh danh

tiếng do người trong thiên hạ tôn vinh, Phong Sơn dẫu đẹp vẫn kém rất xa,
giờ đây gắng áp đặt chỉ e làm trò cười cho kẻ rành rẽ, gã Thám hoa này
không hiểu vấn đề, vẫn còn dương dương tự đắc.

"Lưu công tử nói vậy thật đúng." Khóe môi mỏng nhếch lên một nụ cười,

Lâu Triệt hướng ánh mắt thăm thẳm như màn đêm trông về phía gã Thám
hoa, buông lời khen ngợi.

Nghe được một câu của Lâu Triệt, gã Thám hoa kia càng mừng rỡ ra

mặt, được cả Thừa tướng đương triều khen ngợi, còn lo sau này không thể
một tấc tới trời được sao? Miệng vẫn khiêm tốn: "Đâu dám, đâu dám."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.