HỒNG NHAN LOẠN - Trang 479

"Đúng là đứa trẻ thông minh!" Trịnh Lưu nhướng mày cất lời khen ngợi,

bàn tay thu về, ánh mắt quét một vòng quanh cung điện, cuối cùng thoáng
dừng lại trên mình Quy Vãn, "Lâu phu nhân, lâu rồi mới gặp."

Mỗi khi nghe thấy giọng điệu nửa bông đùa nửa nghiêm trang này của y,

lòng Quy Vãn đều có cảm giác hơi chống đối, nàng mỉm cười đáp: "Đã
phiền Hoàng thượng phải lo lắng."

"Đến giờ rồi còn bình tĩnh được vậy sao? Xem ra phu nhân cũng là kẻ vô

tình nhỉ!" Trịnh Lưu cười khẽ, Hoàng tử nhóc đã co rụt lại phía sau, y cũng
chẳng phật lòng, "Lâu Thừa tướng lưu lạc chốn nào chẳng rõ, phu nhân vẫn
ung dung điềm tĩnh, rốt cuộc là không thương không nhớ hay vẫn sáng suốt
giữ lấy mình đây?"

"Hoàng thượng quá lời rồi, phu quân không phải đã về thăm quê ư? Sao

lại không rõ lưu lạc chốn nào?" Đem chính tấm vải thưa mà y giăng ra để
trói lại chính y.

Trịnh Lưu âm thầm nhìn chòng chọc vào Quy Vãn hồi lâu, cười lành

lạnh: "Quả là khéo ăn khéo nói..." Chính lúc còn đang nói chuyện, đám
cung nữ, thái giám ngoài cửa chợt nghe thấy tiếng người trò chuyện mà trở
vào phòng, vừa thấy Hoàng thượng, ai nấy đều cả kinh, răm rắp quỳ rạp
trên mặt đất.

Quy Vãn thầm thở phào một hơi, thấy các cung nữ vội vã chăm lo cho

Hoàng tử nhỏ, nàng thừa dịp muốn rời khỏi điện, đang chực hành lễ cáo lui,
chợt nghe tiếng Trịnh Lưu cất lên: "Lâu phu nhân, khó có dịp nàng lưu lại
trong cung, trẫm nghĩ tới tình cảm vua tôi với Lâu Thừa tướng, chi bằng để
trẫm được khoản đãi phu nhân chu đáo một phen..."

"Hoàng thượng là đấng chí tôn, sao dám phiền tới Hoàng thượng..." Gã

Hoàng đế yêu ma, tính tình thâm trầm, hỉ nộ khó dò này, chẳng hiểu y rốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.