HỒNG NHAN LOẠN - Trang 478

Suy nghĩ vừa chuyển, Quy Vãn đưa tay nhéo một cái thật đau vào má

cậu Hoàng tử nhóc, đau đến độ cậu nhóc ngoạc miệng hét to, nước mắt
vòng quanh hốc mắt, kinh ngạc nhìn Quy Vãn, chực khóc: "Đau... Hu hu..."

"Làm Hoàng thượng, chính là vậy đấy, có đau cũng không thể kêu rên

nửa lời, con còn muốn làm sao?" Đổi sang cách thức cậu nhóc có thể nghe
hiểu, Quy Vãn từng bước, từng bước dẫn dắt, những mong có thể xóa tan
những vết dấu Hoàng hậu đã trót gieo vào lòng cậu bé từ khi còn quá non
trẻ.

Nhịn không được một tiếng nức nở, Hoàng tử nhóc lắc đầu quầy quậy

như trống bỏi: "Hu hu... Không làm đâu..." Quay đầu lại, khóc thút thít, thật
đáng thương, rồi đột nhiên như nhìn ra điều gì, cậu nhóc há to miệng, tiếng
khóc trên đầu môi nuốt trọn vào trong dạ, nghẹn lên tức tưởi không dám
động, tựa hồ vừa trông thấy điều gì kinh hãi lắm.

Quy Vãn vụt quay đầu lại, Trịnh Lưu đã đứng bên cửa tự khi nào, nét

mặt trầm tư nhìn chăm chăm vào nàng và cậu nhóc Hoàng tử, đáy mắt sâu
thăm thẳm, nhìn không chạm đáy, Quy Vãn thót tim, y vô thanh vô tức xuất
hiện, cũng chẳng biết đã ở đó từ khi nào, nghe được bao nhiêu rồi?

Bầu không khí thinh lặng ngự trị trong nháy mắt, chính vào lúc Quy Vãn

hoàn hồn, cúi người hành lễ, nàng liếc qua Trịnh Lưu, thấy gương mặt y
ngậm ý cười nhàn nhạt, vô cùng nho nhã, vẻ thâm trầm trong một khoảnh
khắc vừa rồi đã biến mất không tăm tích. ung dung lại gần, lướt qua bên
người Quy Vãn, mắt không nhìn nghiêng, tiến thẳng tới trước mặt Hoàng tử
nhỏ, bàn tay to lớn vuốt nhẹ mái đầu con trẻ, miệng ôn nhu cất tiếng: "Sao
thế này, không nhận ra cả phụ hoàng ư?"

Lệ tuôn trào vì đau đớn vừa rồi còn rưng rưng trên mặt, khuôn miệng

hồng nộn nhếch lên, cậu Hoàng tử nhóc nhỏ giọng đáp: "Phụ hoàng..."
Tiếng bi bô vang lên dường như ẩn ước chút tủi thân mơ hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.