HỒNG NHAN LOẠN - Trang 480

cuộc đang nhăm nhe muốn làm gì.

"Phu nhân đang muốn cự tuyệt ý tốt của trẫm sao?" Chậm rãi rời đi,

Trịnh Lưu cao giọng, dường như có vẻ không vui.

Khóe mắt Quy Vãn liếc thấy vài cung nữ trong phòng đã xoay đầu trông

lại, giương ánh mắt kỳ quái nhìn về phía nàng, lòng biết rõ nếu còn tiếp tục
chối từ sẽ khiến người chê trách, bèn lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng đáp lại:
"Quy Vãn nào dám, đa tạ long ân của Hoàng thượng."

Đã sớm đoán được nàng sẽ trả lời như vậy, Trịnh Lưu không buồn quay

đầu lại, thẳng bước ra khỏi cung điện. Quy Vãn dợm bước, tai nghe được
tiếng Hoàng tử nhỏ khẽ kêu "Dì Vãn", liền cảm thấy áy náy quay đầu lại,
lòng dâng lên trăm thứ cảm xúc lẫn lộn, cuối cùng chỉ biết quay đầu, rời gót
theo bóng Trịnh Lưu vừa khuất.

Ngoài viện chỉ còn mình Trịnh Lưu đứng đó, bên mình không còn bất cứ

ai, Quy Vãn chầm chậm tiến lại, ít nhiều có chút không cam lòng. Trịnh
Lưu vẫn đứng nghiêng người tại chỗ, không buồn để tâm, tầm nhìn lạc tận
chốn nào, trông về nơi xa, ánh mắt mờ mịt, nhạt nhòa, dáng vẻ như thâm
trầm đăm chiêu suy xét, Quy Vãn đứng một bên, lòng thầm đánh giá, không
nói năng gì.

"Phu nhân!" Trịnh Lưu đột nhiên quay đầu, vừa lúc nhìn thẳng vào đôi

mắt Quy Vãn, bờ môi thoáng cong lên một chút, "Nàng đoán xem, giờ Lâu
Thừa tướng ở đâu đây?"

Quy Vãn bị động tác quay đầu đột ngột của y dọa cho kinh hoảng, không

kịp đề phòng, chăm chú nhìn thật sâu vào đôi mắt kia, thấy ánh mắt lấp lánh
của đối phương tựa như sóng gợn lăn tăn, vội vã liếc mắt đi, tầm mắt
chuyển dời, hướng về phía cảnh sắc sau lưng Trịnh Lưu: "Hoàng thượng,
thần thiếp cũng không cách nào trả lời vấn đề này."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.